Cô thật sự ghét anh. Tại sao anh có thể đối xử với cô như vậy? Một lần lại một lần không tin tưởng, một lần lại một lần nói chia tay, còn cho cô thấy anh tắm cùng Mona.
Sao anh có thể vì bệnh mà làm như vậy? Tại sao một người nói thay đổi thì có thể thay đổi lập tức?
“Chủ nhân, cô khỏe không?” Mr Cung ngồi xuống bên cạnh cô, cánh tay khoác vai cô cho cô dựa vào anh: “Chủ nhân, chỉ cần cô cần tôi, tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cô.”
Một câu kịch kinh điển.
Làm bạn.
Người đàn ông kia đã từng ngay trước mặt toàn thế giới nói làm bạn với cô, cô tin.
Sao cô lại tin tưởng một kẻ hoang tưởng chứ? Sao ngu ngốc như vậy?
Thời Tiểu Niệm dựa vào lồng ngực Mr Cung khóc, thất thanh khóc rống, nước mắt không ngừng chảy xuống, phát tiết toàn bộ oan ức của mình ra.
Sợ mình khóc quá lớn tiếng, Thời Tiểu Niệm há miệng cắn ngón tay mình, khóc đến mức thân thể co giật không ngớt.
Tòa lâu đài, trên tường có một máy vi tính, bàn phím được người giúp việc mang đến.
Phía trước ghế massage chính giữa là một tấm kính đặc chế, mặt trên sáng ánh đèn, Cung Âu đứng đó, đưa tay vạch một cái, trên mặt kính hiện ra bàn phím.
Toàn bộ đều là hình ảnh kĩ thuật cao.
Anh đứng đó, trên người vẫn mặc áo sơ mi và quần dài lúc tuyên bố, tóc ngắn có vẻ ngổn ngang.
Cung Âu đưa tay muốn nhập liệu gì đó, giả thuyết một ít chương trình, nhưng đầu óc trống rỗng.
Không làm được.
Hiện tại anh không làm được gì.
“Keng.”
Có video truyền tới.
Ánh mắt Cung Âu lẫm liệt, ngón tay thon dài vạch trên kính một cái, mở video trò chuyện, màn hình trên tường xuất hiện bóng người La Kỳ.
Đó là ở Anh quốc.
Trong phòng khách to lớn, La Kỳ một thân trang phục quý phái, thái độ cao cao tại thượng ngồi giữa sofa quay mặt về ống kính cười, một mặt ung dung, nụ cười dịu dàng: “Thân ái, đã lâu không gặp.”
Bà nói một câu tiếng Anh.
“…”
Cung Âu đứng đó, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn bà.
“Mẹ vừa thấy con mở họp báo, làm tốt cô cùng, con trai.” La Kỳ ưu nhã ngồi đó, nụ cười phát ra từ nội tâm ung dung.
Người giúp việc bên cạnh cung kính đi tới, đặt Hồng trà Anh quốc xuống.
Cung Âu âm trầm nhìn mẹ mình, anh trào phúng nói: “Hiện tại mẹ hài lòng.”
Từ lúc bắt đầu đã không tiếc thủ đoạn chia rẽ anh và Thời Tiểu Niệm.
“Mẹ nói với cha con, không tới ba tháng, con sẽ không muốn Thời Tiểu Niệm nữa. Con đoán xem cha con nói thế nào?” La Kỳ nói: “Ông ấy nói, cho con thời gian ba tháng để biểu hiện, trong vòng ba tháng nếu không chia tay, ông lập tức động thủ. May là, bây giờ đã chia tay.”
“…”
“Đúng nha, mẹ đã quên, lần trước đã nói những điều này với con.” La Kỳ cười nhu hòa: “Bất kể thế nào, không cho cha con nhúng tay vào là chuyện may mắn.”
Chồng bà xuống tay, chắc chắn sẽ chết, bà không thích máu tanh.
“…”
Cung Âu lạnh lùng nhìn chằm chằm bà.
“Mẹ cũng không muốn nhìn thấy cha con con tương tàn.” La Kỳ mỉm cười nói: “Con trai, con xem thời gian trở về một lần đi, tuy đã chia tay nhưng chuyện con in relationship với người bình thường, cha con vẫn rất tức giận, yêu đương con cũng hưởng thụ rồi, nên trở về hiếu kính cha mẹ con.”
Cung Âu không nói lời nào, vẻ mặt không tốt, đôi mắt đen kịt lạnh lẽo như không có chút cảm tình.
Một giây sau, ngón tay anh xẹt qua bàn muốn đóng video trò chuyện, lập tức nghe La Kỳ tự hào nói: “Mẹ đã sớm nói với Thời Tiểu Niệm, người đàn ông sẽ không cần người phụ nữ như cô ta, cô ta không tin, còn tin tưởng mình có thể sống hạnh phúc với con, cô gái nhỏ thật ngây thơ.”
Thật không biết tự tin của Thời Tiểu Niệm bay từ đâu tới.
Nghe vậy, tay Cung Âu cứng ngắc giữa không trung, sắc mặt dần khó coi.
“Không chừng cô ta ở bên cạnh con ngốc đến mức run sợ trong lòng, một bên muốn nỗ lực, một bên lại lo lắng bị con ghét bỏ, hiện tại cũng tốt, kết thúc sớm một chút đối với cô ta là chuyện tốt.”
La Kỳ nói, nói bằng lương tâm, bà thật sự không đặc biệt chán ghét Thời Tiểu Niệm.
Có bản lĩnh có thể hạn chế tính cố chấp của Cung Âu, nhưng ai bảo Thời Tiểu Niệm chỉ là nhân vật tầm thường.
“…”
Một bên muốn nỗ lực, một bên lại lo lắng bị con ghét bỏ.
Sắc mặt Cung Âu tái nhợt, ngước mắt tàn nhẫn trừng màn hình, điên cuồng quát: “Ai cho bà nói điều này với Thời Tiểu Niệm? La Kỳ bà dực vào cái gì mà bắt nạt cô ấy?”
La Kỳ bưng chén trà, ngước mắt đón nhận tầm mắt của Cung Âu, bị tức giận trong mắt anh làm sợ run, dừng vài giây rồi nói: “Không thể trách mẹ, là cô ta không hiểu đạo lí môn đăng hộ đối. Huống hồ, không phải bây giờ con không cần cô ta nữa sao? Con bắt nạt cô ta còn nhiều hơn mẹ, không phải sao?”
Thanh âm bà vẫn tao nhã trước sau như một.