Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 573: Chương 573: Chương 306: Tôi có thể quên Thời Tiểu Niệm? 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Bỗng dưng, anh chậm rãi đưa tay ấn vào lồng ngực mình, sau đó nâng tay, trên ngón tay sạch sành sanh không hề có chút vết máu.

Kì quái!

Không bị thương sao đau đến vậy?

Cung Âu vẫn nằm trên ghế massage, trên đất đầy mảnh kính bể.

Bỗng nhiên, Cung Âu mở mắt, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trên, anh từ ghế massage đứng lên, lập tức đi ra ngoài.

Có người giúp việc nhìn thấy anh, vội vã cúi đầu: “Thiếu gia.”

Cung Âu không để ý đến, nhấn thang máy đến lầu 1, cửa thang máy trước mặt anh từ từ mở ra, Cung Âu nhanh chân đi tới nhà bếp.

“Chào thiếu gia.”

Trong phòng ăn, đầu bếp và phụ tá đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, thấy Cung Âu đột nhiên đi vào, vội vã đứng lên cúi đầu.

Cung Âu tựa như không thấy họ, lập tức tới mở tủ lạnh, lấy đồ ra, ngửi một lát rồi ném xuống, lại lấy ra đồ khác, ngửi một lát rồi ném xuống.

Chỉ chốc lát sau, những thứ trong tủ lạnh đều bị anh vứt hết.

“…”

Đầu bếp và phụ tá hai mặt nhìn nhau, ai cũng không hiểu Cung Âu muốn làm gì.

Không quan tâm cửa tủ lạnh đang mở ra, Cung Âu đi tới mở tủ giữ nhiệt bên cạnh, bình thường Thời Tiểu Niệm làm đồ ăn, anh nhất thời không ăn nổi đều để chỗ này.

Lại không có.

Bên trong rỗng tuếch.

Cung Âu chặt chẽ trừng mắt tủ giữ nhiệt, sau đó giơ tay lên mở một loạt tủ kính, lật đồ bên trong, bánh gato đã làm xong hẳn để chỗ này.

Trong ngăn kéo có một loạt bánh mì, bánh gato.

Cung Âu lấy ra một hộp, mở ra.

Không phải mùi vị này.

Cung Âu trực tiếp ném xuống đất, sau đó mở hộp khác, ngửi một lát tiếp tục vứt đi.

Trên sàn nhà bếp rất nhanh hoàn toàn lộn xộn.

“Thiếu gia, ngài làm gì vậy?” Phong Đức từ bên ngoài nghe tiếng đi vào, nhón chân bước qua đồ vật lộn xộn tới bên cạnh Cung Âu, lo âu nhìn Cung Âu.

“Bánh gato Thời Tiểu Niệm làm ở đâu? Không phải vẫn để đây sao? Ai ăn trộm?”

Cung Âu giận dỗi quát, tiếp tục lục hộp bánh, ngửi một lát vứt đi, không ngừng lặp lại động tác.

Không phải Thời Tiểu Niệm làm.

Cũng không phải mùi vị Thời Tiểu Niệm làm.

“Thời tiểu thư làm bánh gato?” Phong Đức sửng sốt: “Thời tiểu thư cả tuần nay chưa làm bánh.”

Không phải bây giờ thiếu gia đều ăn đồ ăn của Mona tiểu thư sao?

“Không thể. Xưa nay Thời Tiểu Niệm chưa từng đứt đoạn làm đồ ăn cho tôi.”

Cung Âu tàn nhẫn nguýt ông một cái, vứt tất cả đồ trong ngăn kéo cũng không thấy bánh của Thời Tiểu Niệm làm, nhất thời nổi lửa, nhanh chân vọt tới trước mặt đầu bếp kia, một phát bắt được đầu bếp, hai tay siết chặt cổ áo hắn: “Nói! Anh ăn trộm bánh Thời Tiểu Niệm làm phải không?”

“Tôi không có, không có, thiếu gia.” Đầu bếp sợ đến mức nói chuyện không hoàn chỉnh.

“Không thể không có bánh ở đó, có phải anh ăn vụng không?” Cung Âu lại nắm lấy mặt đầu bếp khác, mắt đen âm lệ trừng hắn, điên cuồng như muốn giết người: “Anh dám ăn vụng đồ của tôi, không muốn sống nữa sao?”

Nói xong, Cung Âu liền đánh vào bụng người kia, hoàn toàn hạ thủ.

“…”

Phong Đức kinh ngạc đến ngây người mà đứng nhìn, trước đây thiếu gia tức giận cũng không đánh người hả giận, hôm nay là thế nào?

“Cung tiên sinh!”

Mona nghe tin tới, đứng cửa nhà bếp nhìn một hồi liền vội vàng tiến lên kéo Cung Âu, mắt màu xanh nước biển lo âu nhìn anh: “Cung tiên sinh, anh đừng như vậy, tôi lập tức làm món ăn dinh dưỡng cho anh, có được không?”

“Cút ngay!”

Cung Âu đẩy Mona ra, hai mắt tàn bạo trừng cô: “Cút cho tôi!”

Mona bị đẩy hơi lảo đảo, đỡ bàn mới miễn cưỡng đứng vững, không ngã chổng vó, phản ứng của cô rất nhanh, không hề tức giận, ôn nhu nói với Cung Âu: “Cung tiên sinh, tôi biết bây giờ tâm tình anh không tốt, nhưng anh nhất định phải biết, anh và Thời Tiểu Niệm đã chia tay.”

Nghe vậy, con ngươi đen của Cung Âu hơi ngưng lại.

Chia tay.

Đã chia tay, đúng, là anh đánh đuổi Thời Tiểu Niệm.

“Cung tiên sinh, chỉ là anh nhất thời không thể thay đổi thói quen, không có quan hệ, anh xem, một tuần này anh đều ăn đồ ăn tôi làm, không phải anh ăn được sao?” Mona dụ dỗ từng bước nói: “Anh chỉ cần một thời gian để quen dần thôi.”

Cung Âu âm lệ trừng mắt cô.

“Cung tiên sinh, anh ở đây ném đồ cũng không làm được gì, tôi biết, anh nhận định năng lực chuyên ngành của tôi.” Mona nói, mắt đẹp nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cung Âu: “Tôi sẽ giúp anh, chờ tôi chữa khỏi bệnh cho anh, anh sẽ không thống khổ như vậy nữa, tin tưởng tôi, được không?”

“…”

Sẽ không thống khổ.

Bốn chữ này đối với Cung Âu mà nói là cực kì mê hoặc, anh trừng mắt Mona, tức giận trong mắt dần tiêu tan, xoay người đi ra ngoài: “Lập tức làm cơm cho tôi ăn.”

Anh đói bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.