Khi đói bụng, anh lập tức điên cuồng nhớ nhung Thời Tiểu Niệm, nhưng anh biết rõ, anh không thể điên cuồng như vậy, tuyệt đối không thể điên cuồng như vậy.
Nghe thế, trên mặt Mona tươi cười: “Được, Cung tiên sinh, tôi lập tức đi làm cho anh.”
Mona lập tức vọt tới trước kệ bếp, liếc mắt bãi chiến trường dưới đất không khỏi nhíu mày, như nữ chủ nhân nói: “Phong Đức, kêu bọn họ dọn dẹp nơi này.”
“Vâng, Mona tiểu thư.”
Phong Đức cung kính gật đầu, trên mặt già nua vẫn lộ ra mấy phần anh tuấn.
Hình như thiếu gia vẫn chưa thể buông tha Thời tiểu thư hoàn toàn, vậy sao đột nhiên nói chia tay? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Còn có nguyên nhân khác?
Mona mặc tạp dề bắt đầu xuống bếp.
Trước đây, có người nói cô biết, đại tiểu thư Lancaster cô sẽ tự mình xuống bếp vì một người đàn ông, sao cô cũng không tin.
Nhưng bây giờ, chỉ cần là thủ đoạn có thể lấy Cung Âu làm tù binh, bất cứ gì cô đều làm.
Thời Tiểu Niệm đã đi rồi, tâm Cung Âu sớm muộn gì cũng là của cô.
Cung Âu – cô muốn người này.
Mona làm một hồi, người giúp việc chuẩn bị bưng đồ ăn ra bàn, Mona bất mãn nhìn người giúp việc, âm thanh lành lạnh, thái độ cao ngạo: “Không cần, tôi tự bưng.”
Bất kì chi tiết nhỏ nào truyền ấm áp cho người đàn ông, cô đều không bỏ qua.
“Vâng, Mona tiểu thư.”
Người giúp việc yên lặng lui ra.
Mona cởi tạp dề, bưng đồ ăn ra ngoài.
Trong phòng ăn, Cung Âu ngồi trước bàn ăn màu trắng, lưng ưỡn thẳng tắp, mặt không lộ vẻ gì, mắt âm trầm, che giấu rất nhiều tâm tình, môi mỏng khẽ nhếch.
Trên người anh tỏa ra một luồng hơi lạnh.
“Cung tiên sinh.” Mona đi tới anh, âm thanh ôn nhu, bưng đồ ăn mình làm đặt trước mặt Cung Âu.
Cung Âu lạnh lùng nhìn chằm chằm dĩa thức ăn, cầm dao nĩa cắt bò bít tết, bỏ một miếng vào miệng.
Vị như nhai sáp.
Cực kì khó ăn.
Cần phải thay đổi thói quen, bằng không anh vẫn thống khổ, bệnh khiến tâm tình anh trở nên cực đoan, khi tức giận là hết sức tức giận, thống khổ là hết sức thống khổ.
Cung Âu nhai bò bít tết sau đó dùng lực nuốt xuống, có cảm giác miếng thịt bò như lưỡi dao, cắt qua cổ họng anh, cắt đến dạ dày.
Bên trong như đang chảy máu, đau đến mức ngón tay anh run rẩy.
“Khi nào tôi có thể trị hết bệnh?”
Cung Âu âm trầm hỏi.
Anh chưa bao giờ quan tâm có thể chữa khỏi hay không chướng ngại nhân cách cố chấp của mình, nhưng bây giờ anh quan tâm, anh không muốn thống khổ ngập đầu, tuyệt đối không muốn.
Bệnh.
Mona ngồi bên tay trái anh, mắt xanh nước biển nhìn kĩ anh: “Chỉ cần anh chịu trị, chịu phối hợp, sẽ rất mau hết.”
“Thời gian cụ thể.”
Cung Âu nhai miếng thịt bò trong miệng, giọng nói ác liệt.
“Khó nói được thời gian cụ thể, nhưng tôi có thể nói những chuyện khác với anh.” Mona ngồi bên cạnh anh, xoay đầu liếc nhìn Phong Đức bên cạnh.
Phong Đức thu được ánh mắt, thức thời lui xuống, đóng cửa phòng ăn lại.
Trong phòng ăn chỉ còn Mona và Cung Âu.
Cung Âu lạnh lẽo trừng mắt cô: “Nói tiếp.”
Anh phải biết, khi nào anh mời có thể không thống khổ như vậy nữa.
“Cung tiên sinh, tôi biết nguyên nhân đích thực anh chia tay Thời Tiểu Niệm, cho nên tôi cũng biết rõ anh thồng khổ bao nhiêu, nhưng xin tin tưởng tôi, thống khổ này sẽ không tồn tại dài lâu.” Mona nghiêm túc nói.
“…”
Cung Âu một mặt lạnh lùng nghe, hai tay thon dài dùng sức nắm chặt dao nĩa.
“Nói thật, tuy tôi lấy cớ tình cảm sủng vật với anh, thế nhưng nó xác định có độ khả thi.” Mona nói.
Cung Âu vừa mới chia tay Thời Tiểu Niệm, rốt cuộc cũng nghe cô kiến nghị.
Để Thời Tiểu Niệm cho rằng anh bệnh là được rồi, cho nên thiếu nhu cầu tình cảm sủng vật, mới có thể chia tay, hơn nữa cô cố ý tiếp cận Cung Âu, Thời Tiểu Niệm đương nhiên tan tác mà chạy.
Nghe vậy, dao trong tay Cung Âu tàn nhẫn xẹt qua dĩa, đôi mắt đen âm lãnh trừng mắt cô: “Cô nói cái gì?”
“Ặc.” Mona bối rối.
Cô nói cái gì rồi?
“Cái gì gọi là nhất định có độ khả thi?” Cung Âu trừng mắt cô, lạnh lùng hỏi.
“À! Là vậy, tôi cẩn thận nghiên cứu, tôi xác định tình cảm anh đối với Thời Tiểu Niệm là tình cảm sủng vật, tôi không làm giả điểm này, cho nên Thời Tiểu Niệm mới hoàn toàn tin tưởng.” Mona nói.
Thời Tiểu Niệm ngốc nghếch cho rằng bị hoang tưởng sẽ rất dễ chữa khỏi, thật ra không nhanh như vậy, rất tốn thời gian.
“Cô đang ở đây đâm vào hang cọp?”
Cung Âu gần như nghiến răng nói.
Tình cảm anh đối với Thời Tiểu Niệm sao có thể là tình cảm sủng vật được?
“Cung tiên sinh, anh không cần tranh luận với một bác sĩ tâm lí về điều này, tôi có quá nhiều kinh nghiệm yêu đương, người bình thường yêu đương tuyệt đối không cực đoan như anh vậy.” Mona chuyên nghiệp nói.