Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 575: Chương 575: Chương 307: Nơi ở của Thời Tiểu Niệm 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Đương nhiên không phải như mất trí nhớ, chính là nhớ lại cũng không có cảm giác rung động nào mà thôi.” Mona nói, đôi mắt xanh lập lòe ánh sáng kiên định: “Tôi giúp anh từ bỏ tình cảm sủng vật.”

Liên quan tới điểm này, cô rất tự tin.

Chỉ cần khỏi bệnh rồi, phân lượng Thời Tiểu Niệm sẽ càng ngày càng nhẹ, thậm chí sẽ không nghĩ tới cô.

Sắc mặt Cung Âu lạnh lùng đến cực điểm, trừng mắt nhìn dĩa thịt, thịt trong dạ dày đang cắt thân thể anh.

Bỗng dưng, Cung Âu từ trước bàn ăn đứng lên, lập tức phóng đền phòng tắm.

“Cung tiên sinh!”

Mona ngạc nhiên đuổi theo.

Cô theo sau, chỉ thấy Cung Âu vọt vào phòng tắm, tới trước bồn rửa tay, sau đó đưa ngón trỏ dùng sức chống đầu lưỡi của mình.

“Ọe.”

Cung Âu nôn mửa, điên cuồng phun ra.

“…”

Mona khiếp sợ dùng tay che miệng, khó tin nhìn tình cảnh này.

Anh đang làm gì?

Anh điên rồi sao?

“Ọe.”

Hai tay Cung Âu đặt cạnh bồn rửa tay, không ngừng ói, phun ra tất cả thịt bò trong dạ dày, không để lại chút nào.

“Cung tiên sinh, anh làm gì vậy?’ Mona đứng trước cửa, kinh ngạc đến ngây người nhìn anh.

Cung Âu đối với thanh âm của cô ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn tiếp tục ói, ói đến khi không thể ói nữa, anh cầm lấy ly súc miệng.

Rất lâu, Cung Âu đứng thẳng dậy, chuyển qua trừng mắt Mona.

Mona kinh sợ, đôi mắt anh trở nên đỏ tươi, khiến người nhìn không rét mà run, cô không khỏi lui về sau một bước, ánh mắt này của anh giống như muốn giết cô vậy.

“Không ai có thể làm tôi quên Thời Tiểu Niệm.”

Cung Âu trừng mắt cô, nói từng chữ từng chữ.

“…”

Mona ngây người, không ngừng lui về sau.

“Cô nghe cho tôi, tôi không cần trị bệnh nữa.”

Cung Âu quát, sau đó nhanh chân đi ra ngoài.

Anh đã đẩy Thời Tiểu Niệm ra ngoài, không thể để cho cảm nhận cuối cùng cũng biến mất.

“…”

Mona ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, đến nửa ngày mới phản ứng được.

Cô cho rằng, Cung Âu chịu chia tay với Thời Tiểu Niệm là rốt cuộc cũng chịu phối hợp trị liệu thật tốt. Cô làm sao cũng không nghĩ đến, Cung Âu lại vì không để quên mất Thời Tiểu Niệm mà tình nguyện từ bỏ chữa bệnh.

Trong công viên nhỏ, sắc trời ngày càng mờ, đèn đường chậm rãi sáng lên.

Thời Tiểu Niệm dựa vào lồng ngực Mr Cung, tất cả trên mặt đều là nước mắt, con mắt sưng đỏ đến lợi hại, tuyệt vọng nhìn phía trước.

Cô đã khóc đến không còn nước mắt để chảy.

Sáu ngày, cô có kinh nghiệm đời cô khó vượt qua nhất sáu ngày, mỗi khi muốn sáu ngày hạnh phúc một lần, trái tim của cô lại như bị người khác lăng trì như thế.

Đau đến mức khiến cô mau chóng hôn mê.

Mr Cung yên tĩnh ngồi bên người cô, cho cô một lồng ngực rộng lớn.

Thời Tiểu Niệm không biết có nên cảm kích Cung Âu hay không? Ít nhất còn để lại Mr Cung bên cạnh cô, bằng không, ngay cả nơi dựa vào cô cũng không có.

Trời tối.

Thời Tiểu Niệm nhìn sắc trời, cô không thể tiếp tục lang thang bên ngoài, cô chịu được nhưng bảo bảo trong bụng cô không chịu được.

Mặc kệ thế nào, nhất định phải giữ lại đứa bé này.

“Mr Cung, điện thoại tôi có ở chỗ cậu không?” Thời Tiểu Niệm hỏi, âm thanh khàn đi vì khóc, nghe vào không giống âm thanh của cô nữa.

“Đúng vậy.”

Mr Cung nói, mở tay mình ra, điện thoại yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay anh.

Thời Tiểu Niệm lấy điện thoại, điện thoại được cô tắt âm thanh, vừa mở ra, tất cả trên màn hình đều là những tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ, người gọi điện thoại cô cũng không nhiều.

Vào lúc này, lại còn người nghĩ đến cô.

Thời Tiểu Niệm định thần lại, là Hạ Vũ gọi cho cô.

Ánh mắt Thời Tiểu Niệm dừng một chút, sau đó gọi lại, điện thoại rất nhanh được kết nối, lập tức nghe âm thanh kích động của Hạ Vũ truyền đến: “Cô rốt cuộc cũng liên lạc tôi, cô không muốn hù chết tôi nha, tôi từ lúc nhìn thấy tin tức lúc sáng vẫn mộng đến giờ, Thời Tiểu Niệm, tôi cho cô biết, cô dám không lời nào mà tạm biệt tôi, tôi liền phanh thây cô ra nha.”

“…”

Thời Tiểu Niệm bị mắng một trận mới hiểu được, Hạ Vũ tưởng cô đã tự sát rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.