“Cả buổi sáng cô ở đâu? Phong quản gia gọi tôi nói cô tới tìm tôi, nhưng tôi chờ mãi cũng không thấy, đến cùng cô đi đâu? Cô tới đây liền cho tôi.” Hạ Vũ càng nói càng kích động, hận không thể từ trong điện thoại nhảy ra nắm lấy tay cô.
“Tôi không sao.” Thời Tiểu Niệm mở miệng: “Hạ biên tập, hôm nào tôi sẽ liên lạc lại cho cô.”
Cô không muốn phiền bọn họ.
“Cô đã khóc?” Hạ biên tập nghe âm thanh của cô không đúng, lo âu hỏi, sau đó lớn tiếng nói: “Không được, cô lập tức tới nhà tôi ngay bây giờ, bằng không, tôi tuyệt giao với cô.”
Nói xong, Hạ biên tập trực tiếp cúp điện thoại, lấy tuyệt giao uy hiếp cô.
“…”
Hạ biên tập quả nhiên là một nữ hán tử.
Thời Tiểu Niệm nhìn điện thoại, trong lòng chảy qua một luồng ấm áp.
Cô biết, Hạ Vũ vẫn quan tâm cô, cũng không vì cô là bạn gái Cung Âu hay không mà thay đổi.
“Đi tới nhà Hạ biên tập một chuyến đi.” Thời Tiểu Niệm dụi dụi mắt, mắt cô thật sự không còn nước mắt có thể lau, đã hoàn toàn XXX.
“Được, chủ nhân.”
Mr Cung nói, từ trên phiến đá đứng lên, Thời Tiểu Niệm nắm tay anh đứng lên, thời gian ngồi quá lâu nên vừa đứng lên, trong đầu có chút hỗn loạn, người suýt chút nữa ngã xuống.
Mr Cung vội vã đỡ cô.
Thời Tiểu Niệm theo bản năng che bụng của mình, sau đó âm thanh bình thản: “Tôi không sao.”
Mr Cung đỡ cô một lúc, sau đó cong người xuống trước mặt cô, nói: “Chủ nhân, tôi cõng cô.”
“…”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, do dự vài giây mới leo lên, Mr Cung ấm lòng cõng cô đi tới trước: “Chủ nhân, xin chỉ đường.”
Mr Cung dừng lại nói.
Thời Tiểu Niệm nói cho anh, Mr Cung bố trí bản đồ xong liền cõng cô đi tới trước, cánh tay uốn lượn, co duỗi thành ghế cho cô ngồi vững vàng.
Ánh sáng đèn đường mờ nhạt, mang theo cảm giác mát mẻ.
Cô nằm nhoài trên lưng Cung Âu, hai tay ôm lấy cổ anh, tùy ý anh cõng cô đi từng bước từng bước về trước.
Cô chợt nhớ tới cạnh biển khu du lịch, Cung Âu cũng cõng cô đạp một hàng dấu chân chỉnh tề trên bờ biển.
Cảm giác Cung Âu cho cô vĩnh viễn là kinh ngạc.
Anh đối với cô rất tốt, làm cho cô kinh ngạc, cô không nghĩ tới chuyện anh có thể vì cô mà làm tất cả.
Nhưng bây giờ anh đối xử tệ với cô, cũng làm cô kinh ngạc.
Cô cứ như vậy mà bị từ bỏ, thời điểm cô mang thai kiên quyết chia tay.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thời Tiểu Niệm liền đau như bị kim đâm, cô dùng sức ôm sát cổ Mr Cung.
Mr Cung thiết kế hoàn mĩ, cho dù cõng cô nhưng mỗi độ cong trên người anh đều êm dịu, sẽ không khiến cô khó chịu.
Buổi tối, trong tiểu khu không có người.
Mr Cung cõng Thời Tiểu Niệm đến thang máy, lao thẳng đến cánh cửa đóng chặt, Thời Tiểu Niệm giơ tay gõ cửa.
Là anh Lý mở cửa, vừa thấy được thân thể màu bạc cao to của Mr Cung, anh Lý rõ ràng bị dọa sợ, lui về sau một bước.
Sau khi Lý gia phát đạt dựa vào Cung Âu, phong cách trang trí phòng ăn liền trở nên xa hoa.
Thời Tiểu Niệm ngồi trước bàn ăn, anh Lý buộc tạp dề bưng đồ ăn ra.
Hạ Vũ ngồi trước mặt Thời Tiểu Niệm, hai mắt trừng cô: “Cô nói, cô không xem tôi là bạn sao? Chuyện lớn như vậy, tôi lại xem tin tức mới biết.”
“Không có, tôi chỉ muốn lẳng lặng mà thôi.” Thời Tiểu Niệm khẽ nói.
Trên thực tế, chuyện chia tay cũng biết mấy ngày thôi.
“Đây chính là kết quả cô lẳng lặng?” Hạ Vũ trừng mắt cô, chỉ chỉ con mắt sưng đỏ của cô: “Các người không phải tự nhiên chia tay, đến cùng xảy ra chuyện gì? Không phải cô mang thai sao? Phải nối dõi tông đường vì Cung gia bọn họ, chia tay vào lúc này không phải là người mà.”
“Tiểu Vũ, đừng nói chuyện khó nghe như vậy, chúng ta có ngày hôm nay đều dựa vào Cung tiên sinh.” Anh Lý bưng chén đũa ra nói.
“Em đã nói, cùng lắm thu hồi tất cả những thứ này chứ gì, cuộc sống em cũng không quá khổ.”
Hạ Vũ dù muốn hay không vẫn nói.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngồi đó, lông mi rung động, ngước mắt nhìn Hạ Vũ: “Hạ biên tập, cảm ơn cô.”
Không phải bạn bè mà có thể nói ra những lời này.
“Cảm ơn gì mà cảm ơn, rốt cuộc tại sao hai người chia tay?” Hạ Vũ hỏi, tư thế nên lấy kại công đạo cho cô.
Thời Tiểu Niệm khó khăn lộ ra nụ cười: “Không có gì, chính là như đã tuyên bố.”
Rất hòa bình.
Vẫn bình tĩnh mà cùng nhau kí hiệp ước chia tay.
“Chó má, tôi không tin.” Hạ Vũ không tin, tiếp tục chất vấn cô: “Chia tay với một phụ nữ có thai, nhất định có lí do.”
Lí do?
Lúc đó cô cũng muốn biết một lí do, Cung Âu cho cô rất nhiều, có thể đến cuối cùng cô mới biết, anh đối với cô cùng lắm chỉ là tình cảm sủng vật, tình cảm một người cũng không xứng.
Cung Âu có chướng ngại nhân cách cố chấp, điểm ấy không thể nói.
“Lí do.” Thời Tiểu Niệm tự giễu cười khổ một tiếng: “Đại khái là dáng vẻ của tôi không hợp mắt anh ấy.”
Hạ Vũ há hốc mồm, anh Lý đang ăn cơm nghe vậy trực tiếp cười sặc sụa, quẫn bách liên tục xin lỗi.