Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ăn được giữa chừng, Hạ Vũ đuổi anh Lý còn đang ăn đi: “Chồng à, anh ra dọn phòng khách đi. Nhường cho Tiểu Niệm ở, mở cửa sổ một chút cho thông gió.”
“Được.”
Anh Lý ngoan ngoãn đứng lên, không một lời trách móc, đi ra phòng khách.
Thời Tiểu Niệm vội vàng nói: “Anh Lý không cần phiền phức vậy đâu, em vẫn còn chút tiền, có thể ra ngoài thuê phòng.”
“Mặc kệ nói như nào, tối nay em cũng phải ngủ ở đây, chị lo lắng khi em ở một mình lắm.” Hạ Vũ nghĩa khí nói, bỗng nhiên phản ứng lại: “Đợi chút, thuê phòng? Em chia tay với Cung tiên sinh rồi chỉ có thể ra ngoài thuê phòng thôi hả? Anh ta không cho em tiền sao?”
“...”
Thời Tiểu Niệm im lặng ngồi, không nói gì.
“Đùa kiểu gì vậy, anh ta hào phóng với bọn chị như vậy mà lại không cho em tiền. Vậy sao này sinh em bé thì sao đây? Vẫn phải mướn phòng hả?” Hạ Vũ hỏi.
Lúc mới chia tay, Thời Tiểu Niệm không suy nghĩ nhiều như vậy.
Bị Hạ Vũ nhắc đến, cô mới phát hiện cuộc đời không hề thương xót cho cô. Vì em bé, cô phải cố gắng sống thật tốt trở lại.
Nếu không sau này em bé chỉ có thể chịu khổ cùng cô.
“Em nghĩ em phải kiếm nhiều tiền hơn mới được.”
Thời Tiểu Niệm ý thức điều này, giọng nói khàn khàn.
Hạ Vũ liếc Mr Cung đứng bên cạnh, sau đó nhỏ giọng nói: “Ôi chao, Thời Tiểu Niệm, người máy này không phải đắc tiền lắm sao, giá của nó chắc cũng đủ để mua một căn hộ trong trung tâm thành phố đó.”
“...”
Thời Tiểu Niệm theo lời Hạ Vũ nhìn về phía Mr Cung bên cạnh, anh im lặng đứng ở đó, thân thể màu bạc phản chiếu lại ánh sáng.
Cô lắc đầu: “Mr Cung là người nhà của em, em sẽ không bán anh ấy đâu. Em sẽ cố gắng kiếm tiền, ngày mai em sẽ bắt đầu sáng tác truyện tranh tiếp.”
Sáng tác truyện tranh, cô mới có thể kiếm tiền đủ để sống tiếp.
“Nhanh như vậy đã bắt đầu sáng tác?” Hạ Vũ khiếp sợ.
“Rất nhiều phụ nữ có thai bảy, tám tháng vẫn còn đi làm mà, nên em cũng có thể.” Thời Tiểu Niệm nói, mắt hơi hồng lên, nhưng ánh mắt rất kiên định.
Hạ Vũ nhìn bộ dạng của cô, cũng an lòng hơn.
Nhìn bộ dạng Tiểu Niệm không giống như muốn tự tử, quả nhiên, những người có con thường có nghị lực rất phi thường.
Không lay chuyển được ý muốn giữ cô lại của Hạ Vũ và anh Lý, đêm nay Thời Tiểu Niệm đành ở lại nhà bọn họ.
Khách phòng dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp.
Thời Tiểu Niệm lẳng lặng ngồi trên giường, nhìn gian phòng xa lạ, gương mặt không hiện lên biểu cảm gì, đôi mắt chán nản nhìn về phía trước.
Mr Cung đứng ở đằng xa coi chừng cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn về tủ đầu giường, đặt vòng tay lên đó.
Tay Mr Cung vừa chạm vào tay cô thì cảm nhận được tâm trạng của cô không tốt.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó, hạ tâm mắt nhìn tay mình, ngón áp út của cô trống không. Chẳng biết có phải do cô và anh không có duyên hay không, đeo nhẫn lâu như vậy, cả vết nhẫn cũng không hề xuất hiện.
Tay cô nhẵn bóng.
Tựa như cô chưa từng đeo chiếc nhẫn đó, cũng tựa như cô chưa từng trải qua mối tình đó vậy.
Nhưng cô vẫn còn nhớ rõ câu Cung Âu đã nói khi đeo nhẫn cho cô: “Thời Tiểu Niệm, anh cảnh cáo em, em còn dám tháo nhẫn ra thêm một lần nữa, anh sẽ bỏ em trên cầu vượt luôn.”
Cô nghe lời anh không hề tháo nó xuống.
Nhưng lúc đó anh cũng không hề nói, có một ngày, anh sẽ chủ động tháo nó xuống.
Bỗng nhiên, có tiếng đàn dương cầm vang lên.
Thời Tiểu Niệm giật mình nhìn về phía Mr Cung, chỉ thấy anh đứng ở đó, phát lại khúc 'Nhớ mãi không quên', dễ nghe như vậy, em tai như vậy.
Ca từ rất ngọt ngào.
Tựa như từng câu chữ đều được ướp mật, làm người ta lâng lâng trong niềm hạnh phúc.
“Chủ nhân, ca khúc này có làm cô vui lên chút nào không?” Mr Cung hỏi, thân thể của anh có cài đặt, khi chủ nhân không vui sẽ nghĩ ra cách giúp cô giải tỏa.
Loại chương trình này là do khi cô không vui, Cung Âu đã quậy tung lên đòi thiết kế ra.
Nhưng tại sao những cô không vui lại mở 'Nhớ mãi không quên', lúc nào cũng là 'Nhớ mãi không quên'.
Nhớ mãi không quên.
“Sao lại gọi em Tiểu Niệm?”
“Niệm Niệm bất vong.” (Nhớ mãi không quên)
“Tôi sẽ không quên em.”
“Tôi sẽ không quên em.”
Ký ức như thủy triều tràn về, từng câu từng chữ của Cung Âu xuất hiện trong đầu cô, rõ ràng như thế, cũng thanh thuần như thế.
Nhưng cuối cùng, cũng không ai có thể không quên cô cả.
Đều quên đi cô, đều từ bỏ cô.
Thời Tiểu Niệm ngã xuống giường, gối lên trên cánh tay của mình, nghe ca từ ngọt ngào từ bài hát, ở đoạn điệp khúc, ca từ ngọt ngào đến cùng cực.
Sau đó, Thời Tiểu Niệm vốn tưởng rằng chẳng còn nước mắt nữa lại rơi lệ.
Căn bản không khống chế được.
“Đồ lừa gạt.” Thời Tiểu Niệm thấp giọng nỉ non, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Cung Âu, em sẽ không tin anh nữa.”
Thời Tiểu Niệm ngã xuống giường lặng lẽ rơi lệ, không tạo nên âm thanh nào.