Mr Cung cảm nhận được tâm trạng của cô càng không tốt, nên không phát nhạc nữa, chuyển sang mức độ dỗ dành người khác, không ngừng dỗ để cô hài lòng hơn, khiêu vũ, kể chuyện cười, từng cách từng cách một.
Thời Tiểu Niệm không nghe lọt tai cách nào cả, lặng lẽ nhắm mắt lại, nước mắt đọng lại nơi khóe mắt.
Ngày mai.
Thời Tiểu Niệm rời giường rất sớm, đi vào nhà bếp làm thức ăn, bưng lên bàn.
“Mẹ nó, Tiểu Niệm, thai phụ như em ở nhà chị còn thức sớm làm thức ăn gì chứ?” Hạ Vũ và anh Lý đi tới, vừa thấy những món ăn phong phú trên bàn thì rất ngạt nhiên.
Thời Tiểu Niệm cởi tạp dề xuống, cười nhạt: “Hai người cho em ngủ nhờ. Em chỉ làm một bửa sáng thôi thì có gì đâu, cũng chỉ dùng nguyên liệu của hai người thôi mà.”
“Em khách gì gì chứ, vậy nói từ em đi, không phải bởi vì quan hệ của em, sao chị có thể vẽ ra manhua Tổng tài đó chứ.” Hạ Vũ nhanh mồm nhanh miệng nói.
“...”
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm trầm xuống.
Anh Lý đẩy Hạ Vũ một cái, Hạ Vũ ý thức được mình đã nói sai, vội hỏi: “Tiểu Niệm, chị nói thẳng với em, em đừng để trong lòng, nếu như em không thích, ta đi n. e hoàn rơi cách uy “
Hạ Vũ không còn ý đùa giỡn nói.
Anh Lý cũng không phản đối.
Thời Tiểu Niệm thật lòng cảm thấy quen biết hai người này chính là may mắn của cô.
Cô cố gắng cười, nhìn Hạ Vũ nói: “Làm gì nghiêm trọng như vậy, còn đóng cửa phòng vẽ tranh gì chứ, sau này em xuất bản manhua không phải còn cần dựa dẫm chị nữa sao?”
Thời thế luôn rơi vào tay người mạnh, muốn tiếp tục sống không thể quá cao thượng được.
“Em thật sự nghĩ như vậy?” Hạ Vũ hỏi.
“Chị đừng nghĩ em nhu nhược như vậy chứ, em ok mà.” Thời Tiểu Niệm vẫn duy trì điệu bộ tươi cười nói.
“Nhưng mà...”
Nhưng mà một năm này Thời Tiểu Niệm gặp nhiều chuyện như vậy, vừa đoạn tuyệt quan hệ, vừa bị em gái hắc nước bẩn, thật vất vả mới quen biết được một người đàn ông tưởng chừng như rất tốt là Cung Âu, kết quả lại là một tên cặn bả, lại chia tay với em ấy trong lúc em ấy đang có thai.
Nếu đổi là là cô, chắc chắn không sống tiếp được nữa mà nhảy sông chết quách đi cho rồi.
Hạ Vũ nhìn nụ cười trên mặt Thời Tiểu Niệm, không nói gì.
Thời Tiểu Niệm cười nhạt: “Được rồi, ăn sáng đi! Ăn xong em đi tìm phòng trọ.”
“Em ở nhà bọn chị đi, em có thai lại ở một mình bọn chị không yên tâm chút nào.”
Hạ Vũ nói.
“Không được, em không thể quấy rầy thế giới của hai người được.” Thời Tiểu Niệm nói, giọng nói rất kiên định. Ccự kỳ cố chấp.
Cô không muốn bản thân mình trở thành gánh nặng cho người khác.
Hạ Vũ còn muốn giữ cô lại, thì bị anh Lý ngăn cản, anh nói: “Nếu em không muốn thì thôi vậy, cũng không thể ép buộc em ở lại được. Như vậy đi, để anh xem gần đây có nhà nào cho thuê không, ở gần nhau một chút, anh chị cũng có thể giúp đỡ em.”
Thời Tiểu Niệm nghe vậy gật đầu: “Cảm ơn anh Lý.”
Đề nghị này rất tốt.
“Không cần khách khí với anh.” Anh Lý cộc lốc cười cười, kéo Hạ Vũ ngồi xuống ăn bửa sáng.
Thời Tiểu Niệm yên lặng ăn bữa sáng, từng miếng từng miếng, tựa như không có việc gì xảy ra.
Anh Lý và Hạ Vũ không hẹn mà cùng nhìn cô, hai người còn nhớ cuộc họp báo mấy tháng trước, Cung Âu công bố tình cảm của mình với toàn thế giới, kéo Thời Tiểu Niệm lên sân khấu.
Khi đó, Thời Tiểu Niệm là người có tất cả trong tay.
Nở mày nở mặt.
Bao nhiêu người mong ước được trở thành cô.
Không nghĩ tới, cảnh còn người mất, trong chớp mắt, Thời Tiểu Niệm lại trở về như ban đầu, trong bụng lại còn có một em bé nữa.
“Được rồi, Tiểu Niệm, để chị nghĩ một chút, Cung tiên sinh là quý tộc Anh quốc, dù là có muốn chia tay trong hòa bình với em, cũng sẽ không đồng ý một mình em mang theo em bé bỏ đi như vậy đâu nhỉ?” Hạ Vũ hỏi.
Nghe vậy, động tác nhai cơm của Thời Tiểu Niệm khựng lại. Một lúc sau, cô mới chậm rãi nói: “Đứa bé này không phải của anh ấy.”
Cô vốn muốn nói rằng, Cung Âu cho rằng em bé này không phải của anh ấy.
Nhưng nếu nói như vậy, theo tính tình Hạ Vũ nhất định sẽ đi tìm Cung Âu hỏi rõ ràng.
Theo hiệp định cô đã ký với Cung Âu, cô cũng không muốn dây dưa với Cung Âu nữa, cô phải nhanh chóng bình tĩnh lại.
Bị oan ức hay gì đó cứ bỏ lại sau lưng cả đi.
Nói như thế, chí ít cô còn có thê giữ lại em bé.
“...”
Nghe vậy, Hạ Vũ và Anh Lý đều sợ ngây người, hai người đồng thời há to mồm, nhìn nhau một cái: “Tiểu Niệm “
Đây mới là lý do chia tay chứ.
“Những chuyện cụ thể anh chị đừng hỏi nữa, được không?”
Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng cắt đứt lời của cô ấy, tựa như thỉnh cầu bọn họ.
“Ờ.”
Hạ Vũ ngơ ngác gật đầu, cúi đầu xuống ăn, không hỏi lại nữa, dù trong lòng vẫn còn rất nhiều điểm hoài nghi.
Không phải của Cung Âu? Làm sao có thể chứ. Thời Tiểu Niệm cũng không giống loại con gái một chân đạp hai thuyền như vậy.