Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cửa xe bị mở ra.
Tài xế từ bên ngoài ngồi vào, nhìn về Cung Âu ở phía sau cung kính mà cúi đầu: “Thiếu gia, đã hỏi thăm rõ ràng, cô Thời thuê phòng 606, một phòng ngủ một phòng khách, 55 mét vuông, một tháng 2400 tệ.”
“55 mét vuông!” trong nháy mắt gương mặt của Cung Âu liền trầm xuống: “Phòng nhỏ như vậy người ở thế nào?”
Thời Tiểu Niệm đúng là điên rồi, đột nhiên lại ở căn phòng nhỏ như vậy.
Còn là thuê.
Cũng không mua một căn, giống như là anh không cho Thời Tiểu Niệm tiền.
Tiền trong mắt của anh chỉ là một con số, anh chỉ tính toán số chi phí và lợi nhuận, cũng chưa từng nghĩ đến tiền sẽ mang đến cái gì.
Từ trước đến giờ đều là phụ nữ hỏi anh, hỏi Phong Đức muốn quà và tiền, cũng chưa từng gặp phải một người không vì mình mà tranh thủ lợi ích, vì vậy anh cũng quên rồi.
Nhưng hợp đồng chia tay cũng đã ký rồi!
Ngón tay thon dài của Cung Âu gõ lên chiếc máy tính bảng, ánh mắt âm u mà nhìn về phía tài xế, mở đôi môi mỏng, phát ra từng chữ cứng nhắc: “Có phải là có loại phí nuôi dưỡng không?”
“Có!”
Tài xế gật đầu, ở một số quốc gia, sau khi ly hôn, người chồng phải cấp cho người vợ một khoảng phí bồi thường nhất định.
“Vậy có phí nuôi dưỡng chia tay không?” Cung Âu lại hỏi, lúc này lại đưa tiền, thì có thể bị lộ ra điều gì không?
“...”
Phí nuôi dưỡng chia tay, tự thiếu gia sáng tạo sao?
Tài xế im lặng.
Không khí trong lành, sau khi trong phòng đã thông gió, mùi cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Trong căn phòng nhỏ, Mr.Cung đang lau kính thủy tinh, Thời Tiểu Niệm cầm ví tiền nhìn Mr.Cung nói: “Tôi đi mua đồ, cậu ở trong nhà.”
“Chủ nhân không cần tôi đưa đi sao?”
Mr.Cung hỏi.
“Không cần, người máy đi trên đường quá nổi bật rồi!” Thời Tiểu Niệm mỉm cười, đưa tay cầm lấy chiếc nón trên bàn nhỏ đội lên đầu, mang kính lên, sau đó ra khỏi cửa.
Không chỉ Mr.Cung, cô cũng chẳng phải không bắt mắt, nhưng cô cải trang một chút cũng sẽ không có người nhận ra.
Thời Tiểu Niệm đi vào trong một siêu thị lớn gần khu nhà, đầy xe đẩy đến quầy hàng, chọn đồ dùng thường ngày.
Đã rất lâu cô cũng không có tự mình đi chọn những thứ này rồi, trong cung điện Đế Quốc cũng đặt sẵn những món đồ dùng cho thường ngày tốt nhất.
À, cô nhớ những điều này làm gì?
Thời Tiểu Niệm đem những món đồ cho vào xe đẩy, dạo từ từ, đột nhiên nghe thấy hai người phụ nữ ở bên cạnh đang nói chuyện phiếm.
“Mình đã sớm nói Thời Tiểu Niệm và Cung Âu sẽ không bền lâu mà, không ngờ lại ngắn như vậy!”
“Xin cho, dạng người như Thời Tiểu Niệm xứng với Cung Âu à, lúc mình xem thấy tin này, cảm thấy nhất định là mắt của Cung Âu bị mù rồi!”
“Thì vậy đó, còn tưởng rằng Cung Âu có gì đó không bình thường chứ, bây giờ chia tay rồi, hình như vẫn rất bình thường!”
“Người ta chỉ chỉ vui đùa chút thôi!”
Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh, hai chân dường như bất động mà đứng trên mặt đất, trong ánh mắt sau cặp kính trở nên u ám.
Tất cả mọi người đều nghĩ như thế, Cung Âu chia tay với cô mới là bình thường.
Nhưng cô vẫn ngu ngơ mà cho rằng Cung Âu không bình thường, anh ấy vẫn yêu cô, vì cô, anh ấy có thể trả giá tất cả.
Chơi đùa dến vết thương chồng chất, cô mới hiểu rõ sức mạnh của bốn chữ “Tề ta phi ngẫu – không ngang nhau không thành đôi”.
Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, ánh mắt lướt qua khu quần áo và trang sức, dưới ánh đèn sáng rực, trên mắc áo treo một bộ quần áo rộng thùng thình.
Cô đi về phía trước, đưa tay sờ vào bộ quần áo kia.
Đây là kiểu quần áo mà trước kia cô thích nhất, nhưng bây giờ sờ đến lại có cảm giác vải này sao lại thô ráp đến vậy.
Hóa ra rời khỏi Cung Âu, cô phải thích ứng không phải chỉ là thiếu đi một người đàn ông mà thôi.
“...”
Thời Tiểu Niệm cúi mắt nhìn về chiếc đầm trên người mình, trên người vẫn còn mặc một chiếc đầm của thương hiệu nổi tiếng, xinh đẹp thanh nhã, chất liệu thoải mái như tơ.
Chiếc đầm này như thế nào cũng là một bộ quần áo tốt, chỉ là không thuộc về cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn về bộ quần áo trên mắc treo, sau đó dựa vào kích cỡ của mình lấy 3 bộ ném vào trong xe đẩy.
Nếu cô đã bị đánh thành nguyên hình, vậy thì cứ trở về làm một Thời Tiểu Niệm của trước đó cho thật tốt.
Thời Tiểu Niệm đẩy một chiếc xe đầy hàng đi đến quầy tính tiền, tại quầy tính tiền, cô có chút lúng túng mà đứng ở đó, đồ nhiều như vậy làm sao có thể xách về.
Mang thai thật là dễ hóa ngốc, cô mua nhiều thứ như vậy thì xách về thế nào?
Thời Tiểu Niệm nhíu mày, đang suy nghĩ, người thu ngân ở bên đó, buông điện thoại xuống, nhìn về phía cô la to: “Vị tiểu thư kia, vị tiểu thư kia!”
Thời Tiểu Niệm quay đầu lại nghi hoặc mà nhìn cô ấy, người thu ngân lễ độ mà nở nụ cười: “Xem cách ăn mặc của cô hẳn là người sống gần đây nhỉ, nếu đồ quá nặng có thể đẩy xe đẩy về nhà, hôm nay chúng tôi có hoạt động khuyến mãi đặc biệt!”
“Thật sao?” Thời Tiểu Niệm vui vẻ: “Bao nhiêu tiền!”
“10 đồng!”
Lời vừa nói xong, Thời Tiểu Niệm còn chưa biết thế nào, thì nhóm người xếp hàng chờ tính tiền như người điên, nhao nhao mà gào lên muốn mua xe đẩy, rất nhanh đã trở nên hỗn loạn.
Thấy vậy, Thời Tiểu Niệm vội vàng trả tiền, đẩy xe đẩy rời khỏi.