Nhóm người ở phía sau vì muốn mua xe đẩy mà đã muốn đánh nhau rồi!
“...”
Thời Tiểu Niệm đẩy xe đẩy rời khỏi siêu thị, nhìn hàng hóa bên trong đầy tràn, thật là tình trường không được như ý, vận đỏ liền đặc biệt tốt sao?
Chiếc xe đẩy 10 đồng cũng có thể để cho cô mua được.
Thời Tiểu Niệm cười thành tiếng, đẩy xe đẩy rời khỏi.
Về đến nhà, Thời Tiểu Niệm đang muốn mở cửa, đột nhiên từ trên chốt cửa rơi xuống một sợi tóc, là tóc ngắn, không phải của cô.
Lúc cô ra ngoài cũng không thấy trên chốt cửa có tóc, sạch bóng.
Thời Tiểu Niệm có chút nghi ngờ mà mím môi, cẩn thận mở cửa đưa mắt nhìn vào trong, mang theo sự phòng bị, mũi chân hướng ra ngoài, trong tiềm thức của cô đang chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể tháo chạy ra ngoài.
“Chủ nhân, cô về rồi!”
Mr.Cung vẫn đứng ở đó mà lau kiếng, nghe được tiếng động liền quay đầu lại, hai mắt quét về phía cô, dùng giọng nói điện tử nhìn về phía cô mà chào hỏi.
Nhìn thấy Mr.Cung ở trong nhà, lòng của Thời Tiểu Niệm cũng ổn định một chút.
“Có người đến sao?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Không có!”
Mr.Cung trả lời.
“Ừ!” Thời Tiểu Niệm gật đầu, đưa mắt nhìn về chốt cửa.
Có thể là ai đó đi qua trước cửa của cô, vô tình rơi sợi tóc.
Suy nghĩ một chút, Thời Tiểu Niệm nói: “Mr.Cung, cậu giúp tôi gọi điện thoại cho chủ nhà, nói với anh ấy là tôi muốn đổi khóa cửa, thay hết toàn bộ khóa ở trong nhà.”
Trải qua nhiều việc như vậy, cô cũng có chút ý thức về an toàn.
“Được, chủ nhân!”
Mr.Cung trả lời.
Thời Tiểu Niệm về đến nhà liền bắt đầu bận rộn.
Dọn phòng, dọn sạch nhà vệ sinh, giặt quần áo, mời người đến thay khóa, việc cô cần làm quá nhiều.
Bận rộn, cô phát hiện trong lòng của mình cũng không buồn bực nữa, vì vậy cô làm cho mình càng thêm bận rộn, mãi cho đến khi đã rất trễ, rốt cuộc thì Thời Tiểu Niệm mới xuống bếp làm ít đồ ăn.
Một mình Thời Tiểu Niệm ngồi trên bàn ăn, vừa ăn vừa xem một chồng bản thảo bên cạnh, suy nghĩ tiếp theo nên vẽ gì.
Cô lại trở về cuộc sống của một trạch nữ cô độc.
Ăn cơm, dọn dẹp, vẽ, ngủ là toàn bộ nội dung trong cuộc sống của cô.
Giống như trước.
Đêm, ánh đèn trong phòng sáng choang, Thời Tiểu Niệm ngồi trước bàn ăn, trên bàn có một chồng bản thảo, Thời Tiểu Niệm cầm bút, đeo mắt kiếng chuyên tâm mà vẽ.
Bỗng dưng, một trang giấy vẽ rơi vào tầm mắt của cô.
Đó là bản vẽ thô của cô, dự định là bản vẽ thô của nhân vật chính.
Dáng người cao lớn gầy gò, đôi chân dài, tóc ngắn gọn gàng, mắt đen sâu thẳm, nhìn kỹ mới có thể nhìn ra một chút mùi vị giả tạo, mày rậm, ánh mắt rất sâu, rất sáng, sóng mũi cao, môi rất mỏng.
Thời Tiểu Niệm cầm bản vẽ yên lặng nhìn.
“Chủ nhân, cô không sao chứ?” giọng nói ân cần của Mr.Cung đột nhiên truyền đến.
Thời Tiểu Niệm cúi mắt, có một giọt nước rơi xuống bản vẽ, cô đưa tay sờ lên gương mặt của mình, đã ướt đẫm.
“Tôi không sao, tôi không sao, tôi phải vẽ, tôi phải kiếm tiền!” Thời Tiểu Niệm lẩm nhẩm, đưa tay sắp xếp lại bản thảo: “Tôi thật sự không sao, tôi ok, không có chuyện gì thì đứng vào đây!”
Cô lặp đi lặp lại câu không sao, nói cho chính mình nghe.
Như đang tẩy não chính mình, Thời Tiểu Niệm cảm thấy mình thật sự không sao, có thể tiếp tục tập trung vào công việc, cô ngồi trước bàn ăn, lau sạch nước mắt, cầm bút tiếp tục phác họa nhân vật.
Không biết vì sao, linh cảm trước kia của cô đều đến liên tục.
Nhưng bây giờ đối mặt với giấy vẽ, đầu của cô lại trống rỗng.
Thời Tiểu Niệm dùng tay gõ một cái lên đầu mình, Mr.Cung đứng bên cạnh nói: “Chủ nhân, đã hơn 10 giờ rồi, nên nghỉ ngơi thôi!”
“Cậu tự sắp xếp, sau này mỗi đêm vào 10 giờ 30 tôi lại đến gọi tôi nghỉ ngơi!”
Thời Tiểu Niệm đau đầu mà suy nghĩ nội dung của manga, miệng nói, tay chuyển động.
“Vâng, chủ nhân!”
Mr.Cung gật đầu.
Thời Tiểu Niệm tiếp túc ngồi trước bàn mà vẽ, trong tình huống đầu óc trống rỗng, cô vẽ một trang ném một trang, vẽ một khung xóa một khung.
Tại sao cô lại không có linh cảm chứ?
Nơi này nên cho lời thoại gì đây?
Không được.
Cô phải vẽ, cô phải sống, nếu không đứa bé sinh ra phải dựa vào cô thế nào, cô phải cố gắng sống, chia tay không thể thay đổi điều gì ở cô.
Đúng, mỗi ngày trên thế giới đều có nhiều người chia tay như vậy, có gì kỳ lạ, có gì ghê gớm chứ!
Trời cũng không sụp xuống.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Thời Tiểu Niệm cắn chặt môi, ngón tay trắng nõn cầm bút chì lướt nhanh trên giấy vẽ, vẽ ra một khung hình.