Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 581: Chương 581: Chương 310. Anh quản chế Thời Tiểu Niệm? 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mona hài lòng mà gợn khóe môi, sức quyến rũ của cô vẫn không giảm chút nào, người đàn ông bình thương nhìn thấy cô đều không thể nhấc chân rời khỏi, ngoại trừ tên đàn ông đáng ghét Cung Âu kia.

Rối loạn hoang tưởng.

Vì không muốn tình cảm của mình dành cho Thời Tiểu Niệm bị phai nhạt, ngay cả bệnh cũng không trị, cố chấp đến mức này.

Dáng vẻ bước lên lầu của Mona vô cùng hấp dẫn, từ trong thang máy đi ra, cô đi về phía phòng ngủ của Cung Âu, cửa phòng ngủ đóng chặt, Phong Đức mang theo vài người giúp việc đứng ở bên ngoài.

Trong tay của người giúp việc đều bưng một đĩa thức ăn, đĩa thức ăn được chiếc lồng bạc đậy lên, phản chiếu ánh sáng.

Trong ngực của Phong Đức ôm một chồng tài liệu của N.E.

“Cô Mona!”

Nhìn thấy Mona, Phong Đức cung kính mà cúi đầu.

“Ngài Cung vẫn còn nhốt mình trong phòng?” Mona hỏi.

Cả ngày nay Cung Âu đều nhốt mình trong phòng ngủ, không rời khỏi lần nào, không biết đã đi đâu, sau đó vẫn luôn ngây ngốc ở trong phòng, từ đó đến giờ cũng không rời khỏi.

“Phải!” Phong Đức đứng ở đó, trên tay đang cầm tài liệu, cau mày nói: “Cả ngày nay thiếu gia cũng không ra ngoài, từ trưa hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn chút gì, N.E còn rất nhiều tài liệu quan trọng chờ xử lý.”

Nếu tiếp tục như vậy, hoặc là N.E hỗn loạn, hoặc thiếu soái sẽ đói mà chết.

Rõ ràng là thiếu gia bỏ rơi Thời Tiểu Niệm, sao bây giờ lại làm như là thiếu gia bị bỏ rơi vậy?

“Một chút cũng không ăn sao?”

Mona ngạc nhiên.

Sự cố chấp của Cung Âu đối với Thời Tiểu Niệm là ngoại dự đoán của cô, có nhất định phải đi đến bước này không?

“Ông đi trước đi, tôi nói chuyện với anh ta thử!” trong ánh mắt của Mona lướt qua một chút suy tính, nhìn về nhóm người Phong Đức nói.

“Được!”

Phong Đức gật đầu, mang nhóm người làm rời đi.

Mona nhìn bọn họ đi khỏi, sau đó đứng trước cửa, đưa tay gõ cửa: “Ngài Cung, là tôi, tôi là Mona, có thể mở cửa ra không?”

“Cút!”

Một tiếng quát chói tay từ bên trong truyền ra, giọng nói vô cùng khủng bố.

Thật sự một chút cách đối nhân xử thế Cung Âu cũng không có, sau này bọn họ ở bên nhau, việc dạy bảo của cô cũng rất khó khăn.

Mona đứng trước cửa, nghĩ một chút rồi nói: “Ngài Cung, anh nên biết, anh hạ thấp như vậy là không đúng, nếu anh tiếp tục tuyệt thực, không mở cửa, một tuần không ra ngoài, ở bên Anh cũng sẽ biết, nhà họ Cung sẽ biết, anh vì Thời Tiểu Niệm mà tuyệt thực.”

“...” bên kia cánh cửa không có tiếng động.

Mona tiếp tục nói, làm cho giọng nói của mình có chút hòa nhã: “Ông Cung là nhân vật như thế nào, nói không chừng ông ấy sẽ nghi ngờ tại sao anh lại chia tay với Thời Tiểu Niệm, đến lúc đó cũng sẽ đi điều tra thân thế của Thời Tiểu Niệm, vậy anh làm tất cả những điều này đều uổng công vô ích sao?”

Cô biết điểm yếu của Cung Âu ở đâu, chính là ba chữ: Thời Tiểu Niệm.

An không thoát khỏi ải này của lòng mình mà tiếp tục ở bên cạnh Thời Tiểu Niệm, lại không muốn làm cho Thời Tiểu Niệm chịu bất kỳ đau thương nào.

Mona lại muốn nói, đột nhiên cửa đã mở ra, Cung Âu đứng ở cửa, ánh mắt hung ác nhìn về phía cô: “Ồn ào, cô là quạ đen sao, sao vẫn còn chưa cút đi, còn mặt dày mà đứng ở đây!”

Mặt dày.

Một Mona đầy kiêu ngạo nhất thời lại chịu mười nghìn vật công kích, từ nhỏ đến lớn, từ trước đến giờ chưa từng có người nào nói mặt cô dày.

Cung Âu khiêu chiến tất cả sự kiêu ngạo và danh dự của cô.

Mặt Cung Âu vô cùng không vui mà đóng cửa lại, bước qua cô mà đi ra ngoài, một tay cầm máy tính bảng.

Vẻ mặt của Mona có chút khó chịu, hồi lâu, cô không nổi giận mà lại đuổi theo: “Ngài Cung, tôi cảm thấy bây giờ anh cần tôi!”

“Tôi không cần một con quạ đen, cút cho tôi!”

Cung Âu bước nhanh về phía trước.

“Tôi là bác sĩ tâm lý của anh!”

“Bệnh này, tôi không trị nữa!” cô điếc sao, nói nhiều lần như vậy mà nghe không hiểu.

“Nhưng vì tôi là người hiểu biết, lại là bác sĩ tâm lý, tôi có thể nhắc nhở anh một chút chuyện anh không chú ý tới không phải sao?” Mona không từ bỏ ý định mà chạy theo Cung Âu nói: “Giống như hôm nay anh tự nhốt mình trong phòng, thời gian dài, nhất định bên kia nước Anh sẽ phát hiện.

Cô lặp đi lặp lại tầm quan trọng của mình.

“Tôi không cần cô nhắc nhở!”

Cung Âu lạnh lùng nói, đi về phía thang máy.

Mona cũng nhanh chóng bước vào, đứng bên cạnh anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.