Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 582: Chương 582: Chương 310. Anh quản chế Thời Tiểu Niệm? 2




Cung Âu tức giận mà trợn mắt nhìn cô, Mona vẫn đứng thẳng, phần đẫy đà ở phía trước tượng trưng cho sự kiêu ngạo đầy nữ tính của cô: “Thật sự không cần sao? Anh quyết định? Khi anh hứng thú của anh tăng lên, anh có thể khống chế được bản thân?”

Mona đứng ở bên cạnh không ngừng lảm nhảm.

Cung Âu hận không thể nắm lấy đầu của cô đâm vào thang máy.

Cửa thang máy mở ra trước mặt bọn họ, Cung Âu im lặng đi khỏi thang máy, phía sau truyền đến giọng của Mona: “Nếu anh không khống chế được hứng thú của mình, cuối cùng còn có thể làm cho mạng của Thời Tiểu Niệm không còn?”

Câu cuối, thẳng vào chỗ hiểm.

Cung Âu đứng ở bên đó, hai chân giống như bị người khác dùng sức mà đóng vào sàn nhà, trên gương mặt anh tuấn cũng mất đi biểu cảm.

Cuối cùng còn có thể làm cho mạng của Thời Tiểu Niệm không còn?

Sẽ không.

Tuyệt đối không.

“...”

Nhìn thấy Cung Âu dừng ở đó, Mona biết anh lại trúng chiêu rồi!

Trong lòng cô có chút đau, tại sao lần nào cô cũng phải mang Thời Tiểu Niệm ra mới có thể đâm vào yếu điểm của anh.

Thời Tiểu Niệm đối với Cung Âu rốt cuộc là quan trọng bao nhiêu?

Người phụ nữ kia có điểm gì tốt, ngoài miệng nói không buông tha, cuối cùng không phải chỉ 6 ngày liền đồng ý chia tay sao, dứt khoát.

Mona đi về phía trước, đi đến bên cạnh của Cung Âu, cánh tay thon kéo lấy cánh tay của anh, đôi mắt màu xanh nước biển nhìn lên gương mặt của anh, giọng nói có chút mê hoặc: “Ngài Cung, anh cần tôi, tôi có thể giúp anh!”

Cung Âu lạnh lùng mà nhìn về cánh tay của cô.

“Khi thời điểm thích hợp, tôi sẽ nhắc anh, khi nào làm sẽ tốt hơn, như vậy mới có thể thật sự bảo vệ cho Thời Tiểu Niệm.” Mona nói.

“Phạch!”

Cung Âu quăng cánh tay cô ra, hai mắt âm u nhìn về phía cô ta, xoay người đi về phòng bếp.

Anh không thể kiên quyết đuổi cô đi.

Trên gương mặt của Mona nở ra một nụ cười, cùng anh đi về phía trước.

Vào phòng bếp, Cung Âu cầm ly rót nước.

“Anh không thể chỉ uống nước, như vậy cơ thể sẽ không chịu nổi, tôi làm một chút thức ăn cho anh nhé!” Mona thật sự đau lòng vì anh.

“Không cần!”

Cung Âu lạnh lùng nói, một tay đặt chiếc máy tính bảng lên bàn, một tay cầm ly nước uống, đem nước rót vào dạ dày trống rỗng.

Mona đau lòng mà nhìn anh, không ăn chỉ uống như vậy thật quá tổn hại dạ dày rồi!

Lại nói càng là người có tiền lại càng quý trọng sinh mạng, nhưng căn bản là anh đang làm tổn hại tính mạng.

Mona đi dến phía trước, ánh mắt lướt qua chiếc máy tính bảng, chỉ nhìn thấy trong máy tính bảng phát ra một đoạn phim.

Không phải, là hình ảnh theo dõi.

Mona nhìn sang, chỉ nhìn thấy căn phòng đơn giản, sạch sẽ, nơi ống kính chiếu vào là một chiếc bàn, trên bàn có bản vẽ.

Một dáng người gầy nhỏ đang gục ở trên bàn, cơ thể có chút run rẩy, dường như đang khóc.

Lại nhìn thấy, người trên màn hình máy tính rõ ràng là Thời Tiểu Niệm.

Cả người Thời Tiểu Niệm gục xuống bàn mà ru rẩy, là đang khóc.

Nhưng góc nhìn này.

Mona kinh ngạc mà che miêng lại, không tin mà nhìn về phía Cung Âu: “Ngài Cung, giám sát Thời Tiểu Niệm, anh điên quá rồi!”

Giọng nói của cô ta lập tức thay đổi.

Mona giống nhìn về phía Cung Âu giống như đang nhìn một con ma điên cuồng, người như anh lại có thể làm ra chuyện quản chế cuộc sống của người khác, điều này thật quá đáng sợ.

Thật đáng sợ!

“Có liên quan gì đến cô?”

Cung Âu u ám trừng mắt nhìn về phía cô ta, xương ngón tay rõ ràng, kéo chiếc máy tính bảng, kéo dến trước mặt mình, cúi mắt nhìn về người trong máy ảnh.

Hai con ngươi sâu thẳm, yên lặng chăm chú nhìn về Thời Tiểu Niệm trong màn hình.

Cô đã nằm ở đó rất lâu.

Cả người cô đều run rẩy.

Cung Âu bưng ly nước, ngẩng đầu uống sạch, đem nước rót xuống tất cả, nước lạnh như thế rót vào cổ họng, ngực của anh bỗng vô cùng nóng, không hề thoải mái.

“Ngài Cung, anh cứ như vậy đối với Thời Tiểu Niệm, sẽ mắc bệnh tâm lý.” Mona nhìn anh nói, muốn khuyên bảo anh.

Cung Âu liếc mắt, u ám nhìn về phía cô: “Sao cô ngày nào cũng nói nhảm nhiều vậy?”

“Tôi chỉ muốn tốt cho anh!”

“Tôi không cần!” Cung Âu trừng mắt nhìn về phía cô, gằn từng chữ: “Mona Lancaster, tôi có thể giữ cô lại, nhưng cô nhớ kỹ, tôi chỉ cần cô nhắc nhở tôi không thể dến gần Thời Tiểu Niệm, không thể để cho chuyện năm đó được phơi bày. Còn lại, tôi không cần cô nhắc nhở!”

“...”

Mona đứng ở đó, ngơ ngác nhìn về gương mặt ngoan cố của Cung Âu.

Không đúng, đó không phải ngoan cố.

Đó là sự cố chấp.

Loại cố chấp đáng sợ.

10 giờ 30, Thời Tiểu Niệm đi về phòng ngủ, nằm xuống giường, trong phòng ngủ chỉ để một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng lờ mờ.

Cô nằm trên giường, mở chăn, cũng chưa buồn ngủ.

Cô xoay người, nghiêng người ngủ, mở to mắt cảm thấy như Cung Âu đang nằm trên đó, hoặc ngồi chồm hổm trên giường, đứng trên giường, sau đó đưa hai mắt nhìn thẳng về phía cô,

Thời Tiểu Niệm từ từ mở mắt, nhìn về phía trống rỗng.

Không có Cung Âu.

Cả phòng ngủ đều trống rỗng, căn phòng này nhỏ như vậy, cô cảm thấy rất trống trải rất lớn.

Nói sau khi chia tay sẽ để lại di chứng, vậy hậu di chứng của cô khi nào mới khỏi đây?

“Chủ nhân, ngủ không được sao? Cần tôi phát ra âm thanh thôi miên cho cô nghe không?” Mr.Cung tận tâm vì cô mà phục vụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.