Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nghe thấy hai chữ kẻ trộm, mr Cung lập tức dang tay che trước người cô: “Chủ nhân không cần sợ, tôi sẽ bảo vệ ngài, ngài cứ ở trong này, tôi ra ngoài giúp ngài đuổi kẻ trộm.”
Mr Cung thông minh làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
“Được.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu, mr Cung có võ, nếu trộm bình thường nhất định không có nhiều người, chắc không sao.
Mr Cung đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, Thời Tiểu Niệm đến ngoài cửa, cắn chặt môi.
Mới ngày đầu tiên đến ở đây đã có việc phát sinh, có khóa mà không phát ra âm thanh, xem ra thay khóa cũng không an toàn, cô cần phải tìm chỗ ở mới.
Thời Tiểu Niệm thầm suy nghĩ, liền nghe được giọng nói của mr Cung truyền đến: “Chủ nhân, bên ngoài không có ai.”
“Anh xác định sao?”
Thời Tiểu Niệm bị ngăn một cánh cửa kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, chủ nhân, tôi có thể cảm ứng được hơi thở, nếu có người ở gần thì tôi có thể tìm thấy, ngài yên tâm, trong phòng rất an toàn.” Mr Cung ở ngoài cửa trả lời.
Nghe vây, Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng thở ra.
Không phải trộm thì tốt.
Thời Tiểu Niệm kéo cửa ra, mr Cung đứng bên ngoài, nhìn thấy nó trong nhảy mắt Thời Tiểu Niệm rất cảm động: “Cảm ơn anh, mr Cung, may còn có anh ở đây.”
Cô sợ có trộm.
Biết không có ai ở đây, Thời Tiểu Niệm can đảm hơn, ra ngoài bật đèn lên, ngón đèn sáng lên, cô cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
“Kỳ lạ, trước kia tôi ở một mình đều không xảy ra chuyện gì, mới ngày đầu tiên đến ở đã có chuyện lạ phát sinh.” Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa nhìn xung quanh.
Là cô suy nghĩ nhiều sao? Nhưng thật ra không có chuyện gì.
Hay là cô nghi thần nghi quỷ.
Thời Tiểu Niệm đi vào phòng bếp, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một cái thìa sau rơi xuống đất, sao cái thìa có thể rơi xuống mặt đất.
Cô giật mình, Thời tiểu Niệm cầm cái thìa trong tay, sau đó nhìn bàn bếp sạch sẽ, trong mắt đầy nghi ngờ.
Là cái thìa cô đã cất rồi mà.
Thời Tiểu Niệm cảm thấy đầu óc hỗn loạn, cắn chặt môi, để cái thìa lại.
“Chủ nhân, quay vào nghỉ ngơi đi, tôi sẽ bảo vệ ngài, canh giữ bên cạnh ngài.”
Có thể cảm giác được Thời Tiểu Niệm đang sợ hãi nên mr Cung nói vậy.
Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn mr Cung, nhìn thân hình cao lớn của nó, sau đó gật đầu.
Có người bạn này đều có thể cảm thấy yên tâm, dù cho nó chỉ là người máy.
Quay trở lại phòng ngủ, Thởi Tiểu Niệm khóa cửa phòng rồi mới nằm trên giường, mr Cung nhìn cửa, cách cô khoảng một mét, một chút bức xạ cũng không phóng ra.
Nhìn nó, nghe tiếng nhạc như thôi miên, Thời Tiểu Niệm nằm trên giường từ từ nhắm chặt mắt.
Sáng hôm sau, Thời Tiểu Niệm vừa tỉnh lại không ăn sáng mà đi vào phòng an ninh, nhờ bảo vệ điều tra camera tối qua ngoài phòng của cô, kết quả cả đem không có gì.
Trước cửa phòng cô không có ai.
Ngay cả ngoài ban công cũng không có người leo tường.
Tất cả nói cho cô biết cô chỉ đa nghi mà thôi, chỉ một cái muôi rơi xuống đất còn lại không có chuyện gì.
Thời Tiểu Niệm quay về phòng, cảm thấy có một chút mệt mỏi, cô do dự có nên chuyển nhà hay không, nhưng mà phòng này đã ký nửa năm hợp đồng, cô còn trả nửa năm tiền thuê nhà.
Hiện tại tiền với cô mà nói rất trân quý.
Hiện tại cô phải tiết kiệm nhiều tiền, nếu không đứa bé sinh ra sẽ không có cuộc sống tốt.
Thời Tiểu Niệm đã lâu không vì cuộc sống mà đau đầu phiền não, cô đi tới tủ lạnh mở cửa tủ ra, lấy ra mấy món ăn còn thừa hôm qua chuẩn bị hâm nóng làm bữa ăn sáng.
Thời Tiểu Niệm bày đồ ăn ra, xốc túi nilon bọc đồ ăn ra sau đó liền sửng sốt, bàn đồ ăn bị ít đi một phần.
“…”
Thời Tiểu Niệm nhìn bàn ăn không nói gì, bàn đồ ăn này cô nhớ rõ tối qua nấu xong cô không có khẩu vị cho nên một miếng cũng chưa ăn.
Hơn nữa trên đó còn có một miếng trứng hình tam giác, hiện tại đã không còn.
Thời Tiểu Niệm để đĩa đồ ăn xuống, lại lấy từ trong tủ lạnh ra hai món ăn một món canh, không ngoại lệ, đều ít đi một chút, không nhìn kĩ thì không nhận ra.
Thời Tiểu Niệm mở nồi cơm điện, bên trong hiện ra lượng cơm tối quá, nhưng độ cao đã giảm xuống.
Quả nhiên nhà cô có người tới.
Ăn vụng cơm còn có thể ăn luôn cả đồ ăn, sau đó còn có thể sửa lại camera, làm như thần không hay quỷ không biết, loại trộm có tay nghê cao như vậy cô chưa từng thấy qua.
Thời Tiểu Niệm nhớ, cô biết tên ‘trộm’ này là ai rồi.
Đúng là không nên.
Không phải anh đã không còn hiếm lạ gì đồ ăn của cô nữa sao, không phải anh đã chữa hết bệnh sao, không phải anh muốn vứt bỏ tình cảm của cô sao.
Rốt cuộc anh đang nghĩ gì, đang muốn làm gì.
Thời Tiểu Niệm để đồ ăn vào trong lò vi sóng, ánh mắt nghi hoặc, một lúc sau mới cẩn thận nói: “Mr Cung, tạm thời chúng ta không chuyển nhà nữa.”
Một là cô không muốn lãng phí tiền bạc, hai là cô muốn bắt ‘trộm’.
Hai ngày liên tiếp ‘kẻ trộm’ không tới thăm.