Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 587: Chương 587: Chương 313: Tình nguyện cho thức ăn vào thùng rác 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Anh nói vậy là có ý gì?”

Thời Tiểu Niệm đi tới, lạnh lùng hỏi lại.

“Tôi không biết mới đến hỏi em.” giọng nói Cung Âu mang theo sự bực tức, tỏ vẻ như đang hỏi tội: “Em tặng tôi ba quả trứng làm gì? Tôi không nhận quà.”

Còn nghĩ là tặng quà.

Thời Tiểu Niệm tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh đừng tưởng tôi không biết gì, anh tới nhà tôi lén ăn vụng một vài lần, tôi đều biết hết.”

“Buồn cười.” Cung Âu cười lạnh một tiếng: “Cung Âu tôi thèm đến căn nhà tồi tàn này sao, em có bằng chứng không”

“…”

“Tôi cho em biết, Thời Tiểu Niệm, tôi thực sự rất bận, đừng nghĩ chuyện gì cũng có thể đổ cho tôi.” Cung Âu uất giận nói: “Nếu em muốn dùng chuyện ăn vụng để thu hút sự chú ý của tôi, làm cho tôi sinh lòng thương xót, em sai lầm rồi.”

“…”

Thời Tiểu Niệm bị anh cắn ngược lại một cái, cắn chặt răng nói không ra lời, sắc mặt tái nhợt: “Trừ anh ra, tôi không nghĩ đến ai khác.”

Cô quả thật không có chứng cớ.

Có ai đó ăn vụng mỗi thứ chỉ cắn một miếng, chuyện này rất không bình thường.

“Không thể tưởng được em lại dám vu oan cho tôi.” Cung Âu trừng mắt với cô, hùng hồn quát: “Thời Tiểu Niệm, thức ăn em làm tôi đã không muốn ăn từ lâu, đừng đánh giá cao bản thân mình như vậy.”

“…”

Tự đánh giá cao bản thân mình.

Thức ăn cô làm anh đã không muốn ăn từ lâu.

Sắc mặt Thời Tiểu Niệm càng thêm tái nhợt, dùng sức siết chặt bản thảo trong tay, nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, cô cảm thấy chính mình hít thở không thông.

Cô không nên gửi cho anh ba quả trứng.

Vốn dĩ để anh mất mặt, lại đổi người mất mặt lại chính là cô.

Ở trước mặt anh, cô luôn không thể chiếm một chút ưu thế.

“Được, coi như tôi nghĩ sai rồi, anh có thể rời đi.” Sau một lúc lâu, Thời Tiểu Niệm mở miệng nói.

“Chỉ dựa vào một câu nghĩ sai của em, muốn Cung Âu tôi đi thì tôi liền đi sao?”

Cung Âu lạnh giọng hỏi, thái độ cao cao tại thượng, không ai bì nổi.

“Vậy anh muốn như thế nào?”

Thời Tiểu Niệm hỏi.

“Tạm thời chưa nghĩ ra.” Cung Âu nói thẳng: “Chờ tôi nghĩ xong sẽ nói với em sau.”

“…” Thời Tiểu Niệm đứng đó không nói gì, lạnh lùng nhìn Cung Âu: “Mời anh ra khỏi nhà của tôi.”

Đôi mắt đen sâu thẳm của anh phẫn nộ nhìn cô: “Em muốn tôi rời đi như vậy tôi càng không đi.”

“…”

Cung Âu đứng lên khỏi ghế, hai tròng mắt đánh giá xung quanh, bắt đầu đi thăm quan căn nhà tồi tàn của cô, làm bộ làm tịch nhìn vài lần, anh bước vào phòng bếp, nhấc chân đi đến trước tủ lạnh, hai tay mở ra.

Vừa mở tủ lạnh ra, hai mắt Cung Âu sáng ngời, sau đó lại nhanh chóng che dấu, làm bộ như không có gì.

Thời Tiểu Niệm nhìn thấy anh đi đến phòng của cô, Cung Âu xuất hiện ở nơi nào, nơi đó liền tự động trở thành địa bàn của hắn.

Anh làm như không để ý mình đang ở trong nhà người khác.

Bỗng nhiên, có tiếng chuông điện thoại vang lên trong căn phòng yên lặng.

Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thấy Cung Âu nghe điện thoại, tiếng nói trầm thấp: “Mona.”

Mona gọi điện tới.

Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, đôi môi trắng nhợt.

Ngay sau đó là một khoảng im lặng, chợt nghe giọng nói lạnh lùng của Cung Âu vang lên: “Tôi ở đây với Thời Tiểu Niệm, tự mình biết chừng mực cô không cần làm phiền tôi.”

Đã đến giai đoạn báo cáo với đối phương mình đang làm gì sao?

Vừa mới chia tay năm ngày, anh và Mona tiến triển đúng là nhanh thật.

Thời Tiểu Niệm đứng đó, không hiểu sao trái tim co rút từng cơn, đau đến cô không chịu đựng nổi, cô xoay người đi nhanh ra ngoài, vọt vào phòng ngủ của mình, ngẩng đầu lên, không cho nước mắt chảy xuống.

Thời Tiểu Niệm, mạnh mẽ một chút, đừng yếu đuối nữa.

Càng không thể yếu đuối trước mặt anh được.

Tuyệt đối không thể.

Thật lâu, Thời Tiểu Niệm mới từ trong phòng đi ra ngoài, cố gắng làm cho chính mình trở nên bình thường nhất có thể, cô đi đến phòng bếp, chỉ thấy Cung Âu còn đứng ở đó, mang đồ ăn trong tủ lạnh để lên trên bếp.

“Thời Tiểu Niệm, vốn dĩ tôi có một cuộc hẹn ăn trưa, hiện tại bởi vì ba quả trứng của em làm tôi cảm thấy đói bụng, em nhanh làm cho tôi một chút đồ ăn, không cần mới, hâm nóng một chút là được.”

Cung Âu không thèm quay đầu ra lệnh cho cô, lời nói tỏ vẻ như đang ban ơn.

“Anh không phải không muốn ăn thức ăn tôi làm sao?” Thời Tiểu Niệm lạnh lùng hỏi lại.

“Đúng là tôi không muốn, nhưng tôi đói bụng, có thể miễn cưỡng ăn một chút.”

Cung Âu xoay người, một đôi mắt sâu xa nhìn cô, bộ dạng vô cùng kêu ngạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.