Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 588: Chương 588: Chương 313: Tình nguyện cho thức ăn vào thùng rác 2




Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt dừng ở di động trong tay hắn, mím chặt môi tức giận, hít thở năng nề.

Bốn mắt nhìn nhau.

anh cao ngạo.

Cô tức giận.

Sau một lúc lâu, Thời Tiểu Niệm hạ quyết tâm, sau đó đi nhanh đến phía trước, cầm lấy chén dĩa đã được bày ra đồ ăn tất cả đổ vào sọt rác.

Không một chút do dự.

Con ngươi Cung Âu co chặt lại, gắt gao nhìn cô: “Thời Tiểu Niệm, em đang làm gì?”

Thời Tiểu Niệm vẻ mặt hờ hững tiếp tục đổ đồ ăn đi.

“Thời Tiểu Niệm, em thử tiếp tục nữa xem.” Cung Âu cầm lấy cổ tay cô, dùng sức nắm chặt, hận không thể nắm đứt tay cô.

Thời Tiểu Niệm đưa mắt nhìn tay anh, trông có vẻ gầy hơn lúc trước.

anh đang trong thời gian có bệnh, cho nên mới còn có thể nhớ tới món ăn cô làm.

Chuyện đó thì liên quan gì đến cô.

Anh đựa vào cái gì bắt cô chiều theo thú vui của anh.

Thời Tiểu Niệm từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn, tiếng nói trong trẻo, từng chữ một nói: “Cung Âu, anh dựa vào cái gì còn ra lệnh cho tôi?”

“…”

Cung Âu trừng mắt nhìn cô, chỉ thấy trên mặt cô đầy vẻ không chịu khuất phục, ánh mắt trong suốt, trong suốt mà lạnh lùng.

“Tôi cho anh biết, anh không bao giờ ... có thể ra lệnh cho tôi được nữa, anh không ở trên, tôi cũng không ở dưới.” Thời Tiểu Niệm giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, từng chữ một thốt lên, sau đó đẩy tay anh ra.

Thân hình Cung Âu cứng ngắc, bị ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn đến, dễ dàng bị cô đẩy tay ra.

Thời Tiểu Niệm vứt hết đồ ăn còn lại vào sọt rác.

Cung Âu chứng kiến cô từng chút đổ đồ ăn đi, mà anh chính xác đã 20 tiếng không có ăn gì.

Sau khi làm xong.

Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn anh không chút biểu cảm: “Cung Âu, chúng ta chia tay rồi, tôi thà rằng đổ hết thức ăn đi cũng không muốn cho anh ăn một chút.”

Thà rằng đổ hết thức ăn đi cũng không muốn cho anh ăn chút gì.

“Thời Tiểu Niệm!”

Cung Âu trừng mắt nhìn cô, như nổi điên rống lên, hô hấp trở nên nặng nề.

Thời Tiểu Niệm lạnh lùng liếc anh một cái, sau đó xoay người rời khỏi phòng bếp.

Cung Âu tiến đến, nắm lấy cổ tay cô, gắt gao trừng mắt nhìn cô: “Thời Tiểu Niệm, em cho là chúng ta chia tay thì có thể đắc tội với tôi sao?”

“Đắc tội anh thì thế nào? Giết chết tôi sao?” Thời Tiểu Niệm cười lạnh lên tiếng, không chút sợ hãi nhìn anh: “Đến đây đi.”

“Em…”

“Nếu như không muốn giết tôi, xin mời anh rời đi.” Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói.

Dứt lời, cô nghe được bụng Cung Âu phát ra âm thanh, cả người sợ run.

Hắn thật sự đói bụng.

Thì sao chứ? Có liên quan gì đến cô.

Thời Tiểu Niệm lãnh đạm nói: “Nếu đói bụng, đi tìm Mona của anh để cô ta làm đồ ăn cho anh, đừng ở lại nơi này nữa.”

Cô không có nghĩa vụ thu nhận anh.

“Thời Tiểu Niệm.”

Cung Âu lại một lần nữa rống lên, hận không thể trừng ra một lỗ trên mặt cô.

Tính tình vẫn kém như vậy, xem ra để chữa khỏi bệnh cho anh còn cần một khoảng thời gian.

“…”

Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nhìn anh, không động đậy.

“…”

Cung Âu gắt gao nắm lấy tay cô, trừ gầm lên giận dữ, không làm được gì khác.

Tính tình cô thay đổi.

Anh cũng không còn cách nào.

“Cạch”

Cửa đột nhiên bị người từ bên ngoài mở ra.

Ba người mặc đồng phục cảnh sát từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Cung Âu nắm chặt tay Thời Tiểu Niệm, lập tức chỉ vào anh hô: “Mau buông tay vị tiểu thư này ra.”

Cảnh sát.

Cung Âu khó tin nhìn Thời Tiểu Niệm, sắc mặt xanh mét, cô lại có thể báo cảnh sát.

“Cảnh sát, chính là người này, anh ta tự tiện xông vào nhà người khác, tôi có thể xin lệnh cấm anh ta xuất hiện xung quanh nhà mình không?” Thời Tiểu Niệm chỉ tay vào Cung Âu nói.

“…”

Sắc mặt của Cung Âu vô cùng khó coi.

“Nếu là thật thì đương nhiên có thể, tiểu thư, cô không sao chứ?” một cảnh sát thân thiết hỏi han, hỏi xong, ba cảnh sát nhìn thấy bọn họ có chút ngạc nhiên trợn mắt.

Hai người này sao nhìn quen như vậy.

Người đàn ông này trông có vẻ giống Cung Âu, Cung Âu của tập đoàn N.E.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.