Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thời Tiểu Niệm xoay người đứng lên, nhìn Cung Âu, anh ngồi trước bàn, khẩu cung cảnh sát yêu cầu anh cũng không ghi một chữ nào.
Cảnh sát liên tục đổ mồ hôi, lại không dám truy hỏi.
Cung Âu cứ cao ngạo ngồi đó, tựa lưng ra sau, bày ra bộ mặt lạnh lùng anh tuấn, một đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cung Âu giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Bỗng dưng, dạ dày hắn kêu lên từng đợt.
Mặt Cung Âu trắng bệch, Thời Tiểu Niệm nhìn thấy, vô cùng ngạc nhiên, sao sắc mặt hắn lại kém như vậy.
“…”
Cung Âu tiếp tục nhìn cô, khuôn mặt tràn đầy vẻ bất mãn, cô lại dám gọi cảnh sát tới.
Thời Tiểu Niệm bị ánh mắt của anh nhìn vào nên chỉ có thể dời tầm mắt hỏi cảnh sát: “Xin hỏi toilet ở đâu.”
“Đi dọc hành lang ngã trái thứ nhất là đến.”
“Cám ơn.”
Thời Tiểu Niệm đi đến bên ngoài.
Cung Âu ngồi ở đó, nhìn chằm chằm cô, vẫn nhìn cho đến bóng dáng cô biến mất.
“Cung....Cung tiên sinh, ngài nhất định giữ im lặng không nói gì sao?” một cảnh sát trẻ tuổi đổ mồ hôi hột, nhỏ giọng nói: “Thật ra đây chỉ là việc nhỏ, ngài chỉ cần nói hai câu là có thể đi rồi.”
Từ lúc vào đây Cung Âu không hề nói một chữ.
“…”
Cung Âu lạnh lùng nhìn anh ta, đôi môi khẽ nhếch, một chữ cũng không nói, vẫn ngồi như vậy.
Anh đưa mắt nhìn ra cửa, xác định hoàn toàn không có bóng dáng Thời Tiểu Niệm, bàn tay thon dài lập tức ôm bụng, đau đến hắn gập người lại.
Chết tiệt, lại đau dạ dày.
Một bàn tay anh dùng sức đè lại dạ dày, muốn ngăn chặn sự đau đớn kia, khuôn mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi, trừng mắt nhìn mặt đất, trước mắt hiện ra hình ảnh Thời Tiểu Niệm đổ đồ ăn vào sọt rác.
Đau.
Cung Âu cắn chặt răng, tay gắt gao đè lại dạ dày, đau đến sắc mặt không có một chút huyết sắc, mồ hôi điên cuồng chảy ra, một giọt mồ hôi trên trán chảy xuống mắt, dính lông mi cong dài, rơi xuống trên mặt đất.
Giống như nước mắt rơi xuống.
Thà rằng bỏ vào sọt rác cũng không cho anh ăn, cô muốn anh đói chết sao. Phụ nữ sau khi chia tay thật nhẫn tâm.
“A…”
Cung Âu than nhẹ, đau đến trong đầu trống rỗng.
“Thiếu gia.”
Một âm thanh vội vàng từ bên ngoài truyền đến.
Người trong sở cảnh sát đều quay đầu nhìn, thấy một người đàn ông lớn tuổi, khuôn mặt khôi ngô, hiền lành có chút tức giận cùng một đám vệ sĩ chạy vào.
Nơi này lập tức có vẻ như nhỏ lại.
Đi bên cạnh ông ta là một người phụ nữ ngoại quốc, một đầu tóc xoăn màu vàng, khuôn mặt tinh xảo, nhất là đôi mắt màu lam, trông như hai giọt nước biển.
Đúng là Mona.
Cảnh sát nam nhìn đến ngây dại.
Mona vừa vào liền thấy Cung Âu đang ôm bụng chật vật ngồi trên ghế, lo lắng đi về phía trước, hai tay đỡ lấy anh: “Anh không sao chứ, Cung tiên sinh, anh làm sao vậy?”
Giọng nói Mona tràn ngập lo lắng.
Mới không nhìn thấy anh như thế nào lại biến thành bộ dạng này.
Cung Âu ngồi ở đó, chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt khiến Mona sợ hãi.
“Anh làm sao vậy?” Mona khẩn trương hỏi.
“Tôi muốn rời khỏi nơi này.”
Cung Âu nhìn chằm chằm cô ta , khó nhọc lên tiếng.
Anh không thể để cho Thời Tiểu Niệm biết mình bị đau dạ dày, anh không thể để cho Thời Tiểu Niệm biết anh vẫn chưa ăn cơm, nếu không những việc anh làm đều vô ích.
anh không thể cùng Thời Tiểu Niệm quang minh chính ở bên nhau, anh không thể để cho Thời Tiểu Niệm phát hiện ra mọi chuyện lại dây dưa cùng anh.
“Được, bây giờ chúng ta đi.” Mona vội vàng lên tiếng, xoay người nhìn về phía Phong Đức: “Phong quản gia, tôi và Cung tiên sinh đi về trước, nơi này giao cho ông giải quyết.”
“Được, Mona tiểu thư.”
Phong Đức gật đầu, không có ý kiến.
Mona đỡ Cung Âu đứng lên, Cung Âu lập tức đẩy cô ra, lạnh lùng thốt: “Không cần cô.”
Nói xong, Cung Âu đi ra ngoài, một tay dùng sức đè lại dạ dày, đi về phía trước, bước đi có chút không vững.
Rất đau.
Đau đến nổi tưởng chừng như cả dạ dày lộn ngược lại.
Cung Âu từng bước một đi ra ngoài, cố gắng khiến mình bình thường nhất có thể..
Thời Tiểu Niệm đi ra từ toilet, dùng khăn tay lau tay, vừa ra tới cô liền nhìn thấy bóng dáng của Cung Âu và Mona.
Hai người càng đi càng xa.
Một bóng dáng cao lớn, một bóng dáng tinh tế, hoàn mỹ vô cùng xứng đôi.
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó nhìn bọn họ, thân thể giống như bị chôn chặt nơi đó, bỗng nhiên nhìn thấy Mona quàng tay qua lưng Cung Âu, Cung Âu thản nhiên đặt tay lên vai Mona, ôm lấy Mona rời đi.
“…”
Khăn tay trong tay Thời Tiểu Niệm rơi xuống, khiến lòng cô cũng trùng xuống.
Giống như rơi xuống một cái động không đáy.
Thời Tiểu Niệm ra sức cắn môi mình, không lâu sau khoang miệng thoảng qua mùi máu.
Lần đầu cô biết, thì ra máu tươi lại đắng chát như vậy.
Rất đắng.
Khiến cô vô cùng khó chịu.