Cô dời tầm mắt, không nhìn tới hai người kia, cất bước đi vào sở cảnh sát, thấy vệ sĩ của Cung Âu đứng ở bên trong, nhìn thấy cô đám vệ sĩ vẫn cung kính lên tiếng: “Thời tiểu thư.”
Phong Đức đứng ở giữa đang nói chuyện cùng cảnh sát .
Gặp Thời Tiểu Niệm đi vào, Phong Đức mỉm cười gật đầu với cô, sau đó nói: “Thời tiểu thư, cô có thể hủy bỏ tố cáo hay không?”
“Tại sao?”
Thời Tiểu Niệm không có vẻ mặt đang hỏi han, vừa nhìn qua cảnh kia, cô hiện tại chỉ còn chết lặng.
“Dù sao Thiếu gia cũng không phải người thường, chuyện này tuy nhỏ, nhưng truyền lưu ra ngoài cũng không phải chuyện tốt gì, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của thiếu gia.” Phong Đức nói, giọng nói có chút khẩn cầu.
Nếu là người khác, Phong Đức dĩ nhiên sẽ dùng thủ đoạn để đối phó, nhưng đối mặt Thời tiểu thư, Phong Đức vẫn có chút đau đầu.
Hai người yêu nhau yêu đến nỗi náo loạn cả sở cảnh sát.
Thời tiểu thư và thiếu gia nhất định không được bình tĩnh cho lắm.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, mím môi, trên môi vẫn xuất hiện một chút tia máu, cô suy nghĩ trong chốc lát, sau đó gật đầu: “Được, tôi có thể huỷ bỏ, chỉ cần anh ta đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.”
“Chuyện này tôi không thể chắc chắn được.”
Phong Đức cảm thấy bất đắc dĩ, dù sao ông cũng chỉ quản gia, ông không thể yêu cầu thiếu gia làm gì.
“Vậy được rồi.” Thời Tiểu Niệm cũng không làm khó ông ấy, gật đầu, nói với cảnh sát: “Tôi hủy bỏ tố cáo.”
Cô không đành lòng nhìn Phong quản gia vẻ mặt khó xử.
“Được.”
Cảnh sát gật đầu, sau đó vẻ mặt buồn bực, đây là đùa giỡ với bọn họ sao, lúc thì tố cáo lúc lại hủy bỏ.
“Mấy ngày nay Thời tiểu thư sống có tốt không, cục cưng có khỏe không?”
Phong Đức đứng bên cạnh chờ cảnh sát làm thủ tục, hỏi thăm Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, thản nhiên nói: “Mọi chuyện đều rất tốt, hai ngày nay tôi đã đến bệnh viện kiểm tra rồi.”
Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên ở lại thành phố này.
Khi cô mang thai, lại lẻ loi một mình, nếu không từ mà biệt, lúc sinh đứa nhỏ nhất định sẽ rất khó khăn, cô nên ở lại thành phố này, như vậy vợ chồng Hạ Vũ có thể giúp đỡ cô.
“Ưm.”
Phong Đức gật đầu.
Thủ tục xong xuôi, Thời Tiểu Niệm rời đi trước, Phong Đức phải ở lại cùng cảnh sát kí thỏa thuận giữ bí mật, khiến bọn họ không nói chuyện hôm nay ra ngoài, giữ gìn danh dự cho Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm rời khỏi sở cảnh sát, mới vừa đi đến cửa, cô đã trông thấy xe Cung Âu đang đậu ở đó.
Cung Âu và Mona đang ngồi trên xe, Thời Tiểu Niệm nhìn vào trong, Mona đang ngồi đưa lưng về phía cô, che mất tầm nhìn của Thời Tiểu Niệm, cô nhìn không rõ mặt của Cung Âu, chỉ thoáng thấy hắn ngồi chổ ghế lái.
Mona cầm một miếng bánh ngọt đưa cho Cung Âu.
Cung Âu nhận lấy.
“…”
Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nhìn, đôi mắt ảm đạm, trên môi màu máu tươi càng thêm đỏ.
Những chuyện đang xảy ra trước mắt, đã không còn liên quan gì đến cô .
Cô không muốn nhìn tiếp, xoay người đi đến ven đường, đón một chiếc taxi rời đi.
Xe taxi lướt qua chổ bọn họ, trong nháy mắt, Thời Tiểu Niệm nhìn thấy Cung Âu, anh ngồi ở ghế lái, hơi hơi cúi đầu, trên tay đang cầm bánh ngọt.
Mona đang nói chuyện gì đó với anh.
Tựa như một cặp đôi đang yêu nhau, không phải tựa như, sự thật là bọn họ đang yêu nhau.
Xe taxi chạy thật nhanh, chưa đến một giây liền đi ngang qua.
Thời Tiểu Niệm thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn về phía bàn tay.
Thật lâu.
Một giọt máu rơi lên tay, cô ngây người nhìn, lúc này mới phát giác, cô tự cắn môi mình đến chảy máu, giơ khăn tay lau qua môi, khăn tay dính một mảng đỏ tươi.
Môi đau.
Tim sẽ không đau nữa, chết lặng.