Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 591: Chương 591: Chương 315: Rốt cuộc cũng phát hiện bức vẽ trên tường 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Thời Tiểu Niệm có thể hành hạ một người đàn ông như Cung Âu đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ vậy.

Mà Mona Lancaster cô lại không thể để cho anh anh xem trọng dù chỉ một chút.

Suy nghĩ một lúc, Mona nghĩ ra một ý tưởng, ôn hòa nói: “Cung tiên sinh, anh không thể khống chế được mình dây dưa với Thời Tiểu Niệm, lại chỉ chịu ăn thức ăn cô ta làm, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, tôi hy vọng hay là anh suy nghĩ một chút phối hợp chữa bệnh với tôi đi.”

Từ đầu đến cưới Mona vẫn luôn tin chắc, Cung Âu tuyệt đối không phải thật sự yêu Thời Tiểu Niệm.

Là do chứng bệnh rối loạn hoang tưởng đang làm loạn thôi, chỉ cần chữa hết là tốt rồi.

“Tôi đã nói, tôi không trị bệnh này!”

Cung Âu lạnh lùng thốt, dùng sức nhấn mạnh từng chữ từng chữ, không có một chút đường sống để trả giá.

“Nhưng mà cứ tiếp tục như vậy thân thể của anh sẽ không chịu nổi.” Mona đau lòng nói: “Cung tiên sinh, tôi thẳng thắng với anh, tôi thích anh, cho nên tôi rất lo lắng cho anh, tôi không hy vọng sức khỏe của anh không tốt.”

“Mau cút đi.”

Ăn thêm một cái bánh ngọt, dạ dày của Cung Âu đã không còn đau đớn như vậy, anh lành lùng nhìn Mona.

“Cung tiên sinh...”

“Đi xuống!” Cung Âu trợn mắt nhìn cô: “Lại không đi nữa tôi đá cô xuống.”

“Anh muốn đi đâu? Còn muốn đi tìm Thời Tiểu Niệm sao, anh biết hai người không thể dây dưa nữa mà.” Mona nhìn anh nói, luôn khuyên nhủ anh mãi.

“Đừng để cho tôi nói lần thứ ba! Cút xuống đi!”

Cung Âu hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, ánh mắt âm trầm đến cực điểm.

“Thôi cũng được, tôi xuống xe, anh đừng tìm Thời Tiểu Niệm nữa.” Mona đẩy cửa ra xuống xe.

Cô mới vừa đóng cửa lại, bỗng nhiên chiếc xe thể thao trước mặt cô lao nhanh ra ngoài giống như mũi tên vậy, bỏ cô lại ở đó.

Mona nhìn chiếc xe lao nhanh đi, trên mặt vừa hận vừa ghét, hung hăng quăng chiếc túi trên tay xuống đất: “Thời Tiểu Niệm!”

Chẵng lẽ thật sự phải giết chết Thời Tiểu Niệm, cô mới có được tình cảm của Cung Âu sao?

Cung Âu lái xe chạy một mình trên đường, ngón tay thon dài đảo tay lái, sắc mặt hơi tái nhợt, đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn về phía trước, môi mỏng mím chặt.

“Cung Âu, anh dựa vào cái gì còn tới ra lệnh cho tôi?”

“Tôi nói cho anh biết, anh không thể tới ra lệnh cho tôi nữa, anh không ở trên, tôi cũng không ở dưới.”

“Cung Âu, chúng ta chia tay, tôi tình nguyện quăng thức ăn vào thùng rác, cũng sẽ không cho anh ăn một miếng.”

Lời nói lạnh nhạt của Thời Tiểu Niệm vang lên từng chữ từng chữ bên tai, làm tai anh chấn động đến phát đau.

Cung Âu lái xe lòng vòng không có mục đích cụ thể nào.

Xe thể thao chạy cực nhanh trên quốc lộ.

Anh đạp mạnh ga, muốn quên mất giọng nói lạnh lùng kia của Thời Tiểu Niệm, nhưng làm thế nào cũng không quên được.

Cô hận anh.

Anh nghe được.

Điện thoại bị quăng bên cạnh vang lên không ngừng, Cung Âu cũng không thèm để ý, tiếp tục lái xe chạy như bay trên đường, cảnh vật mau chóng thụt lùi về sau, làm tầm mắt anh mơ hồ.

Không thể tiếp cận Tiểu Niệm.

Không thể tuôn chuyện năm đó ra ra.

Thời Tiểu Niệm... là một người phụ nữ anh không nên chiếm làm của riêng.

Anh thanh tỉnh biết hết những cái này, nhưng sau đó lại lâm vào hỗn độn, không khống chế được chính mình.

Không biết đã chạy bao lâu, dạ dày lại đau thêm lần nữa, Cung Âu đậu xe ở ven đường, đưa tay đè dạ dày lại.

Hồi lâu sau, trên môi anh nhếch lên một nụ cười tự giễu.

Cứ hận anh như vậy sao? Hận đến ngay cả một miếng cơm cũng không cho anh ăn?

Cung Âu ngước mặt nhìn lại, phát hiện mình lại vô tình chạy xe đến Thiên Chi Cảng.

Thiên Chi Cảng, nơi mà anh và Thời Tiểu Niệm ở chung với nhau một thời gian dài.

Cung Âu nhìn trước mặt, bỗng nhiên đưa tay lật trong xe lên, lấy một cái hộp ra, bên trong để tất cả các chìa khóa, thẻ mở của phòng.

Anh lấy một tấm thẻ mở cửa phòng bên trong ra, là thẻ mở cửa phòng vạn năng của Thiên Chi Cảng.

Lầu A Thiên Chi Cảng, tầng mười hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.