Cung Âu dựa vào thang máy, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn cửa thang máy mở, bước ra ngoài, trên gương mặt chỉ còn lại vẻ lạnh lùng.
Đi tới trước một cánh cửa đóng chặt, Cung Âu lấy thẻ mở ra.
Cửa từ từ mở ra trước mặt anh.
Cung Âu nhìn vào một cái, liền nhìn thấy bên trong tủ giày được dọn dẹp rất sạch sẽ, cơ hồ chỉ còn lại giày của anh, nhưng cũng còn một đôi dép nữ.
Đôi dép nữ dựa bên cạnh đôi dép nam, thật đúng là trời sinh một đôi.
Cung Âu cởi giày trên chân xuống, mang dép đi vào, bên trong được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Anh đã rất lâu chưa bước vào nơi này, đi về phía phòng ngủ, đưa tay mở tủ quần áo, bên trong cũng chỉ còn lại quần áo của anh, không còn một bộ quần áo nữ nào.
Đúng rồi, anh từng bảo Phong Đức trả hết đồ của Thời Tiểu Niệm lại cho cô.
Nhưng hiệu suất làm việc cũng quá kém chứ, còn sót lại một đôi dép ở trong này.
Cung Âu đóng tủ quần áo lại, nằm xuống trên cái giường lớn, rèm cửa sổ che kín ánh sáng bên ngoài, trong phòng ngủ lớn như vậy không còn chút ánh sáng nào.
Anh nằm ngửa trên giường, cầm một cái gối đặt trước người, hít thở sâu.
Đã không còn chút hương vị lúc trước nào.
Giống như anh và Thời Tiểu Niệm, nói qua đi liền qua đi, anh cho là còn có thể dây dưa với nhau, nhưng Thời Tiểu Niệm lại muốn giũ sạch sẽ, thậm chí khi thấy anh liền lập tức báo cảnh sát.
Cung Âu nhíu mày, bực bội ném cái gối qua một bên, cả người nằm ở đó, cánh tay để ngang trán, ngón tay thon dài.
Thời gian yên tĩnh trôi qua từng giây từng phút.
Bỗng nhiên, dạ dày của anh lại đau nữa.
Đoạn thời gian trước Thời Tiểu Niệm đã nuôi dạ dày của anh rất tốt, không đau lần nào cả, cô vừa rời đi, dạ dày của anh lại đau.
Cung Âu đau đến không thể nào nằm nữa, từ trên giường ngồi dậy, dùng một tay đè lên dạ dày đi ra ngoài.
Anh đã quen với cuộc sống không có cô, mỗi khi đói anh lập tức đi tìm nước uống, nước lạnh, nước đá, nước nóng, cái gì cũng được, chỉ cần uống vào trong bụng sẽ không còn khó chịu như vậy nữa.
Cung Âu đè dạ dày bước đi trong ngôi nhà trống trải, ngang qua phòng khách về phía trước.
Bỗng nhiên, anh dừng bước lại.
“...”
Cung Âu xoay người, trừng mắt nhìn một mặt tường trong phòng khách, chỉ thấy trên tường có rất nhiều hình vẽ, nét bút kia nhìn một cái đã nhận ra xuất phát từ tay của Thời Tiểu Niệm rồi.
Cô vẽ nhiều hình ở đây như vậy từ khi nào?
Cung Âu trợn to hai mắt, chịu đựng dạ dày đang đau đi đến trước tường, nhìn hình vẽ.
Tấm ảnh bên trái vẽ một cô gái hoạt hình nằm trên chiếc ghế dò nói dối, có một người ngồi bên cạnh tra hỏi, phía dưới viết một hàng chữ.
Lúc bắt đầu câu chuyện em rất ghét anh, anh là người cố chấp nhất mà em đã từng thấy, chỉ tin tưởng ý nghĩ của mình, không chịu nghe người khác giải thích.
Ghét.
Cái từ này dùng có vẻ quá nhẹ rồi, khi đó, hẳn là cô rất chán ghét anh đi?
Cung Âu đứng ở đó nhìn bức vẽ thứ hai, trên đất lộn xộn rối tung lên, cô bé bị mọi người vây đánh ngồi trong góc ôm đầu, một đứa bé trai đi đến trước mặt, đưa tay về phía cô.
Bên dưới cũng viết một hàng chữ.
Đã rất lâu không có ai bảo vệ em như vậy, anh xuất hiện làm em rất kinh ngạc.
Bức vẽ thứ ba là một mảnh đen tối, một đứa bé trai ôm lấy cô bé, bên dưới phối hợp thêm một hàng chữ.
Nghe nói thời cơ người xuất hiện cũng rất quan trọng, anh luôn xuất hiện đúng lúc mỗi khi em cần.
Thì ra người phụ nữ này còn biết anh tốt với cô bao nhiêu.
Xuất hiện đúng lúc mỗi khi cô cần, vậy đến khi cô không cần anh nữa, có phải anh nên biến mất hay không, giống như bây giờ vậy?
Trên môi Cung Âu nhếch lên một nụ cười, nhìn quét một vòng, những bức hình sau đều vẽ cảnh bọn họ sống chung, có anh đứng trên giường cãi nhau với cô, có anh ôm lấy cô từ phía sau, có anh ở bên cạnh....
Bên dưới mỗi một bức vẽ đều có một hàng chữ viết.
Cung Âu đứng ở đó, vẻ lạnh như băng trong mắt từ từ hòa tan, anh nhìn từng bức từng bức chậm rãi , rất sợ nhìn quá nhanh, sẽ không còn để nhìn nữa.
Một tấm hình lọt vào trong mắt anh, là bóng lưng của cô bé xách hành lý rời đi, Phía dưới có mấy hàng chữ.
Cung Âu, khi vẽ tấm hình này, em đang suy nghĩ rốt cuộc vị trí của anh trong lòng em là gì?
Em nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra.
Chúng ta từng cãi nhau, từng tranh chấp, thậm chí còn động tay, nghĩ như thế nào thì quan hệ cũng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng cho dù như thế nào, đối với em mà nói, anh cũng giữ một vị trí rất đặc biệt, em thật sự hy vọng, sau này anh sẽ rất tốt.
Hy vọng tính tình của anh sẽ tốt, có thể ôn nhu với mọi người hơn một tí, như vậy, sẽ càng có nhiều đối xử thật lòng với anh hơn.
Phía dưới là ngày tháng.
Nhìn ngày tháng thì có lẽ là sau khi cô vứt bỏ chiếc nhẫn trên cầu, chuẩn bị rời đi.
Vậy mà đến bây giờ anh mới thấy.
Cung Âu giơ tay sờ vào chữ viết xinh đẹp kia, đối với mọi người ôn nhu một tí, anh đối với cô còn chư đủ ôn nhu sao? Trên đời này anh còn chưa đối xử ôn với bất cứ người nào giống như cô vậy.
Bất quá chỉ là không có nói chuyện nhỏ nhẹ với cô mà thôi.
Như vậy cũng làm cô viết ra trước khi đi à?
Ai muốn có nhiều người thật lòng hơn, Cung Âu anh không thèm.
“...”
Cung Âu đứng một mình nhìn chữ viết chằm chằm, đầu ngón tay lướt qua, một mũi tên màu hồng chỉ về bên phải.
Bên cạnh còn có hình vẽ.
Vẫn chưa kết thúc sao?
Cung Âu nhìn bên cạnh, chỉ thấy hình vẽ phía trước toàn bộ đều có hai mặt...
Vốn là hình ảnh hai người ăn cơm chung lại xoay lưng ngược lại.
Vốn là hình ảnh hai người ôm nhau lại biến thành một người đứng bên trong, một người đứng bên ngoài cửa.
Trước kia ở chung với nhau từng ly từng tí bị Thời Tiểu Niệm dùng cách vẽ tranh tách ra, hai người trong đó càng ngày càng đi ngược về phía nhau, không có một điểm giao nhau nào.
Tấm hình cuối cùng là cô bé nhỏ lại, cả thân thể co rút đứng trong góc, phía xa xa, đứa bé trai kéo một người khác rời đi, cáng ngày càng xa.
Bóng người bé gái nhỏ bé, càng nhỏ hơn cái thùng rác bên cạnh nữa, giống như là muốn chui vào trong đất luôn vậy.
Nhìn tấm hình kia, trái tim Cung Âu như bị ai đó hung hăng dùng chân liều mạng chà đạp lên vậy.
Đây là tấm hình sau khi anh nói chia tay với Thời Tiểu Niệm.