Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Một hàng chữ rất nhỏ giống như những con kiến ở trên tường.
Từng chữ từng chữ lộ ra vẻ hèn mọn đến không có tôn nghiêm ,giống như đang cầu xin vậy.
Dường như Cung Âu có thể tưởng tượng được cảnh cô trở về một mình, đứng trước tường chảy nước mắt viết một câu như thế lên.
“A ...”
Dạ dày lại bị đau đến co quắp thêm lần nữa, Cung Âu giơ tay dùng sức đè dạ dày lại, cả người dán trên tường từ từ trượt xuống.
Đau đớn giống như là có một người đang làm loạn trong dạ dày của anh vậy.
Anh từ từ ngồi xuống đất, đôi chân thon dài mở rộng xoay ra ngoài, lưng dựa vào tường.
Tất cả những thứ trên tường đều là của Thời Tiểu Niệm viết.
Anh ngồi dưới đất, đầu từ từ rũ xuống, cố nén nỗi đau, một lúc lâu sau, cuối cùng Cung Âu không chống đỡ được nữa, cả người té xuống đất, thân hình thật to cao co rúc lại.
Trên mặt anh, mồ hôi không ngừng toát ra.
Cung Âu trợn tròn mắt, đau đến nỗi ánh mắt tan rã, tay đè chặt dạ dày.
“ Ở lại nước Ý thật tốt.” đôi môi mỏng của anh từ từ phát ra giọng nói trầm thấp: “Em nói gì cũng được.”
Phòng khách im lặng trống trải.
Chỉ còn lại giọng nói của anh.
Anh co rúc ngã từ trên cao xuống đất, cả người nhìn có vẻ chật vật không chịu nổi, mồ hôi rơi như mưa, ánh mắt của Cung Âu nửa nhắm nửa mở, tiếp tục phát ra giọng nói thật trầm thấp: “ Em nói cái gì cũng được, cái gì cũng được.”
Nhưng giọng nói của anh, chỉ một mình anh nghe được.
Bên kia, Thời Tiểu Niệm ngồi trong phòng làm việc vẽ truyện tranh, trên tay đang cầm bản thảo, bỗng nhiên dạ dày bị đau co rút một tí.
“A...”
Mi mắt Thời Tiểu Niệm nhíu chặt lại, đưa tay về phía dạ dày của mình.
“Thế nào?” Hạ Vũ đang nói chuyện công việc với cô thấy vậy từ trên ghế đứng lên, vẻ mặt lo âu khẩn trương nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm cười miễn cưỡng, đè dạ dày nói: “Không biết tại sao đột nhiên dạ dày thật đau.”
“Có phải em đói hay không?” Hạ Vũ hỏi.
“....”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngẩn, bây giờ mới nhớ tới, hôm nay đột nhiên Cung Âu đến thăm, cô đổ hết đồ ăn, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, cục cưng cũng đang phản đối rồi.
Thời Tiểu Niệm đứng lên, có chút xấu hổ: “Em đi mua một ít đồ ăn.”
“Trời ơi, có người nào làm mẹ như em không? Mang thai mà lại dám không ăn gì?” Hạ Vũ hoàn toàn bái phục, ánh mắt nhạy bén nhìn cô, hỏi: “Có phải em còn đang nhớ đến Cung Âu tiên sinh hay không?”
Có phải cô còn đang ở trong bóng tối của việc thất tình, chưa tỉnh lại hay không?
Hạ Vũ thật lòng không muốn Thời Tiểu Niệm còn ở trong những mảnh vỡ tình cảm của Cung Âu.
“Không có, đó là do em nhất thời bận rộn, vậy bây giờ em đi ra ngoài mua đồ ăn.” Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói.
“Để chị đi mua cho em.”
“Không cần, em đúng lúc ra ngoài mua một ít đồ ăn, sau đó đi bệnh viện làm kiểm tra.”
Đã đến ngày cô nên đi kiểm tra định kì.
“Khám thai à? Có cần chị đi cùng em hay không?” Hạ Vũ lập tức hỏi.
“Bây giờ em vừa mới mang thai tròn ba tháng, không cần chị đi cùng đâu, em còn không có yếu đuối như vậy.” Thời Tiểu Niệm từ chối sự đề nghị của cô, cầm túi lên rời đi.
Hạ Vũ không miễn cưỡng cô được, đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của cô, im lặng thở dài.
Cái gì gọi là không có yếu đuối như vậy?
Lúc trước đều bị Cung Âu tiên sinh nuôi cho yếu đuối, cái gì cũng là người giúp việc phục vụ, còn bây giờ đều là tự mình làm.
Rất may mắn là Thời Tiểu Niệm lại có thể thích nghi được loại hoàn cảnh chênh lệch này rất tốt.
Một mình Thời Tiểu Niệm đi vào bệnh viện, cầm tờ đơn chờ lấy số ở khoa phụ sản.
Chờ ở trong phòng khách, xung quanh toàn là vợ chồng hoặc tình nhân, tất đã đều đang vừa nói chuyện vừa cười, còn giống cô như thế này, một thân một mình thì cũng chỉ có một mình cô.
Có đôi lúc, cô đơn sẽ làm người ta tự ti.
Nhất là lúc chờ ở khoa phụ sản.
Thời Tiểu Niệm im lặng ngồi một mình, đeo kính mát trên mặt, đội một chiếc mũ lưỡi trai thật to, mặc quần áo rộng thùng thình.
Không có ai nhận ra.
Hình tượng này của cô cùng với trước kia hết lòng ăn diện đi ra ngoài làm bạn gái của Cung Âu thật sự là khác nhau một trời một vực.
Không biết chờ bao lâu, cuối cùng mới đến số của Thời Tiểu Niệm.
Cô vẫn mời vị bác sĩ cũ khám thai cho mình, bác sĩ kia là thánh thủ trong nước, muốn bà ta xem bệnh cần một khoản tiền rất lớn.
Trước kia Cung Âu không để ý chút nào, nhưng với cô bây giờ là một khoản tiền rất lớn.
Nhưng trong “Hiệp ước chia tay” đã viết rõ, cô có thể tiếp tục mời vị bác sĩ này khám thai cho mình, chỉ cần cô không tiết lộ ra việc mình mang thai, nếu không chính là cô không tuân theo điều khoản của hiệp ước.
Kiểm tra xong, Thời Tiểu Niệm ngồi ở sô pha trong phòng làm việc của bác sĩ, bưng ly lên muốn uống nước, tay không tự chủ được run lên một cái.
“Bác sĩ Diệp, bà nói gì?”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác hỏi, đặt ly trở về chỗ cũ.