Bác sĩ Diệp là một người đàn bà hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt ôn hòa, cầm một tờ đơn thật lớn trên tay, cười nói với cô: “ Chúc mừng cô, Thời tiểu thư, thai của cô là sinh đôi.”
“Sinh đôi?”
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn bà ta, đứng lên, đi lại trước bàn làm việc.
“Đúng vậy, cô nhìn đi.” bác sĩ Diệp kiên nhẫn giải thích với cô một số kiến thức chuyên nghiệp, sau đó mới nói: “ Lúc trước tôi còn không dám chắc chắn hoàn toàn, nên không có nói với cô và Cung Âu tiên sinh, sợ cả hai mừng hụt một trận. Lần này rất chắc chắn, cục cưng cũng rất khỏe mạnh. cô cứ yên tâm.”
Thời Tiểu Niệm không dám tin nhìn kết quả trong tay, một tay sờ bụng của mình, trong bụng cô lại mang hai cái sinh mạng.
“Không phải bà nói xác xuất sinh đôi là rất nhỏ sao?” Thời Tiểu Niệm kỳ quái hỏi.
“Đúng, nếu không dùng thuốc, thụ tinh nhân tạo hoặc là trong gia đình không có di truyền sinh đôi thì thật sự rất khó mang thai đôi.” Diệp bac sĩ mỉm cười nói: “Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng, Thời tiểu thư không phải đã mang thai được sao?”
Xác xuất nhỏ như vậy cô cũng có được?
Vận khí của cô thật tốt.
Thời Tiểu Niệm không dám tin nhìn vào kết quả, cô mang thai hai cái cục cưng, không nhịn được lại hỏi một lần nữa: “Bà thật sự xác định là sinh đôi sao? Có thể là lần này cũng chưa chắc chắn hay không?”
Cô vẫn còn có một chút không dám tin.
“Tôi chắc chắn.” bác sĩ Diệp cười nói: “Thời tiểu thư, đây là món quà mà trời cao đã dành tặng cho cô.”
Món quà của trời?
Cô được ông trời tặng cho một món quà đặc biệt, là tại vì cô bị bỏ rơi rất đáng thương, nên để cho cục cưng đến an ủi cô, một đứa không đủ nên tới cả hai sao?
“Bởi vì là sinh đôi, nên phụ nữ bình thường có thể sẽ hơi mệt, Thời tiểu thư lại có dấu hiệu sinh non, nên phải để ý cơ thể thật kỹ, phải đặc biệt chú ý.” Bác sĩ Diệp ôn nhu nói: “Như vậy đi, một tuần cô tới kiểm tra một lần.”
“Được rồi, tôi đã biết.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu một cái.
Bác sĩ Diệp mỉm cười gật đầu, đáng lẽ ra lúc này bà không nên nói gì, nhưng Thời Tiểu Niệm và Cung Âu chia tay là chuyện cả thế giới đều biết, suy nghĩ một chút, Diệp bác sĩ mới nói: “Thời tiểu thư, cô có thể về chia sẻ tin vui này với bạn bè và người thân.”
“...”
Chia sẻ?
Thời Tiểu Niệm cười hơi miễn cưỡng, rời khỏi phòng làm việc, đi ra bệnh viện bằng thang máy.
Bên ngoài hoàng hôn đã phủ xuống.
Ánh sáng mờ chiếu vào cả thành thị, Thời Tiểu Niệm đứng ở ven đường, trên đường rất nhiều xe cộ và người đi đường, làm cô có vẻ rất nhỏ bé.
Cô đứng ở đó, gương mặt đờ đẫn, sợ run nhìn mặt đất,
Có chiếc taxi chạy qua, nhưng đều bị người kế bên lên trước một bước.
Sinh đôi.
Sự may mắn của cô luôn rất kì lạ, người khác không gặp được nhân vật lớn nhưng cô lại gặp phải, ví dụ như Cung Âu. Những người khác không quấn quít được nhân vật lớn nhưng cô lại gặp được, ví dụ như Cung Âu. Xác xuất người bình thường mang thai đôi cực thấp cô cũng có thể đụng vào.
Đương nhiên, biết mình mang thai đôi, Thời Tiểu Niệm rất là vui vẻ, một lần song hỷ không phải là ai cũng có thể gặp, chuyện này rất thần kỳ.
Chia sẻ.
Cô đâu có thể chia sẻ cùng ai.
Thời Tiểu Niệm lấy điện thoại ra, trượt màn hình, số điện thoại liên lạc của Cung Âu còn lưu trong điện thoại của cô, suýt chút nữa ngón tay của cô đã chạm phải.
Có tiếng kèn xe làm cô tỉnh táo lại.
Ngón tay của cô lập tức rời khỏi màn hình điện thoại.
Cô điên rồi sao? Chẳng lẽ cô muốn gọi điện thoại nói với Cung Âu, nhìn kìa, tôi mang thai là sinh đôi nha, ngạc nhiên vui mừng gấp đôi, anh có vui mừng hay không?
Anh không tin đứa con cô đang mang thai là của anh, dù cô có mặt dày đi nói cũng không có ích lợi gì.
Hơn nữa hiện nay quan hệ của hai người trở thành như vậy, nếu biết đứa bé là của anh, nhất định là đứa bé sẽ không có mẹ. Cô không thể nói, nhất định không thể nói.
Cứ để Cung Âu nghĩ rằng đứa bé không phải của anh.
Thời Tiểu Niệm quyết định ý nghĩ này, cản một chiếc taxi đang chạy, báo địa chỉ tiểu khu đang ở.
Xe chạy đến phía trước, Thời Tiểu Niệm đưa mắt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhìn phong cảnh từ từ thụt lùi lại, đưa tay vuốt ve bụng của mình.
Hai cục cưng đến bên cạnh nàng, đây là chuyện vui, đương nhiên phải nên chúc mừng.
Từ lúc có thai đến giờ, có lẽ hai cục cưng đều là hấp thu kí ức buồn rầu của cô chứ?
Như vậy không được, cô phải có kí ức vui vẻ cho hai đứa.
Trên đường đi ngang qua siêu thị, Thời Tiểu Niệm mua một ít thức ăn, gọi điện thoại cho Hạ Vũ, cố gắng làm giọng nói vó vẻ nhẹ nhõm một tí: “Hạ Vũ, hôm nay đừng để cho anh Lý xuống bếp, đến chỗ em ăn đi?”
Bây giờ có thể để cô chia sẻ tin vui là mang thai đôi, cũng chỉ có Hạ Vũ với anh Lý.
“A. Hôm nay à?” Hạ Vũ khó hiểu hỏi.
“Sao? Hai người không rảnh à?”
Thời Tiểu Niệm một tay xách túi đồ một tay cầm điện thoại đi về phía xe taxi đang chờ.
“Đúng vậy, hôm nay bọn chị phải trải qua thế giới của hai người, là ngày kỉ niệm kết hôn của bọn chị.” Lúc Hạ vũ nói câu này giọng cũng trở nên ngọt ngào: “Tiểu Niệm, em có chuyện gì không? Nếu có chuyện gì bọn chị sẽ không ra ngoài.”
Thời Tiểu Niệm dừng chân, đứng yên ở đó, nói: “Không có chuyện gì, chỉ là em mua đồ ăn hơi nhiều, hai người cứ đi đi.”
“Không có chuyện gì là tốt, vậy chị thay quần áo chuẩn bị ra đường nha. Hì hì, chồng chị nói có ngạc nhiên vui mừng dành cho chị.” Hạ Vũ vui vẻ nói.
Cách điện thoại nhưng Thời Tiểu Niệm cũng cảm nhận được vẻ hạnh phúc của Hạ Vũ.
Cô cười một tiếng, nói: “Phải rồi, biết chị hạnh phúc. Người phụ nữ hạnh phúc, nhanh đi gặp người làm chị ngạc nhiên vui mừng đi, em cúp máy đây.”