Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Đưa tôi đến Thiên Chi Căng.” Thời Tiểu Niệm nói.
“Được, tiểu thư.”
Tài xế lái xe về phía trước, chạy đến Thiên Chi Cảng thì dừng lại
Bên ngoài Thiên Chi Cảng có rất ít xe taxi, người ở chỗ này không giàu thì sang, tài xế riêng có một đống, rất ít người sẽ đi xe taxi.
Thời Tiểu Niệm xách bao lớn bao nhỏ đồ ăn bước xuống xe, đi vào nhà.
Lúc chia tay, Thời Tiểu Niệm không có trả thẻ mở cửa phòng của Thiên Chi Cảng lại, mà là cất vào, cũng không có ai bắt cô phải trả lại.
Đối với Cung Âu, có lẽ đây chỉ là một trong những bất động sản của anh, có thể trong lòng anh chưa bao giờ để ý tới, nhưng nơi này chính là nơi bọn họ ở cùng nhau thời gian lâu nhất.
Lúc đó, không có nhiều nữ giúp việc, không có nhiều vệ sĩ, cũng không có Mona.
Lúc đó, cô còn chưa có yêu Cung Âu, mỗi ngày anh đều thay đổi cách dính chung một chỗ với cô, muốn chiếm cô làm của riêng.
Lúc đó cô không thích cách làm này của Cung Âu, thậm chí là rất ghét, tìm mọi cách muốn đẩy anh ra. Nhưng bây giờ, anh một cước đá văng cô, làm cô bị tổn thương hoàn toàn.
Tính ra, Thiên Chi Cảng cũng chỉ là nơi mà cô từng có một đoạn thời gian vui vẻ.
“Ầm...”
Thời Tiểu Niệm mở cửa, xách đủ thứ túi đồ đi vào, liếc mắt liền thấy đôi dép màu hồng trong tủ giày.
Đó là cô mua sau này, cảm thấy đẹp, đi ngang qua nơi này liền để lại đây.
Có khi cô suy nghĩ, lúc anh thay đổi thì cô có cản cũng không cản được. Trước kia, chỉ cần cô rời khỏi anh vài phút, Cung Âu cũng sẽ tìm cô khắp nơi.
Nhưng từ lúc anh chia tay với cô, ngay cả cô đi đâu làm gì anh cũng không quan tâm, không hỏi một tiếng nào.
Thời Tiểu Niệm đổi dép, ánh mắt nhìn vào tủ giày nam.
Những đôi giày này ở đây cũng rất lâu rồi nhỉ? Giống như cảm tình của Cung Âu đối với cô, trong chớp mắt cũng chỉ là chuyện rất lâu rồi.
Đúng, vậy không thể gọi là cảm tình.
Mona nói, đó chỉ là tình cảm đối với vật nuôi, mà cô chẳng qua chỉ là vật nuôi của Cung Âu mà thôi.
Thời Tiểu Niệm xách đồ ăn đi vào tới phòng khách, ngước mắt nhìn trên tường, trên đó tràn đầy hình ảnh vẽ lớn nhỏ, mắt rất chua xót.
Vốn là cô nghĩ rằng, sẽ có ngày bọn họ kết hôn với nhau.
Cô chỉ muốn, kết hôn rồi liền dọn đến ở Thiên Chi Cảng, cô không muốn có nhiều người, chỉ cần hai người bọn họ, cùng với hai cục cưng ra đời...
Bây giờ tất cả chỉ là mơ mộng hão huyền mà cô tưởng tượng.
Thời Tiểu Niệm đặt túi trong tay xuống, đi về phía trước cầm bút vẽ vào phía khoảng trống, phác họa đường cong, vẽ một cô bé ngồi ở trong phòng làm việc của bệnh viện, bên cạnh đặt một tờ kết quả thật lớn.
Sinh đôi.
Anh biết không, Cung Âu, em nghĩ là sinh đôi, đứa bé của anh.
Đương nhiên, anh sẽ không quan tâm một chút nào.
Bây giờ anh rất tốt, sẽ không để ý những thứ này.
Thời Tiểu Niệm nhìn những bức vẽ phía trên, cho đến bây giờ Cung Âu cũng chưa từng thấy qua những thứ này, cùng không cần nhìn thấy.
Cô không ở trong cái nhà sang trọng này, nhưng đây sẽ là nơi bí mật của cô.
“Cục cưng, hôm nay chúng ta chúc mừng ở đây được không?”
Thời Tiểu Niệm bỏ bút vẽ xuống, thì thầm tự nói, sau đó xách thức ăn đi vào.
Đi vào nhà bếp sạch sẽ sáng ngời, Thời Tiểu Niệm mới bỏ đồ ăn xuống, chợt nhớ tới buổi trưa hôm nay Cung Âu kiêu căng chạy vào nhà.
“...”
Vì đói bụng mà chạy tới, nhìn khắp nơi trong nhà của cô tràn đầy khinh bỉ, vừa báo cáo hành trình cùng với Mona vừa mạnh mẽ đòi được ở lại ăn cơm.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Thời Tiểu Niệm không muốn ăn uống nữa.
Nhưng cô phải ăn cái gì đó, không thì sẽ đói bụng.
Cô chỉ có thể tự nói với mình, bây giờ Cung Âu không phải như trước kia, anh đang chữa bệnh, mà người cô yêu... đại khái chính là Cung Âu cố chấp cuồng lúc đó, mà không phải Cung Âu “Bình thường” như hiện tại.
Căn nhà này in sâu trong trí nhớ, Cung Âu đó tốt với cô đến tận xương, cái gì cũng cưng chiều cô, cái gì cũng có thể thỏa hiệp với cô.
Nghĩ đến đó, trong lòng của Thời Tiểu Niệm mới thoải mái một chút, bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị thức ăn cho bữa tối,
Trong căn nhà sang trọng rất yên tĩnh, không có một chút tiếng động nào.
Bố cục rất rộng rãi, mỗi một góc nhỏ cũng hiện ra xa xỉ, hoa lệ, nhưng chỉ có ở trên tường của phòng khách bị những ô vẽ hình vuông hiện lên vẻ đặc sắc khác.
Cửa phòng ngủ khép hờ.
Màn đêm buông xuống, ánh sáng trong phòng ngủ càng lúc càng mờ, ở trên giường lớn, một cái bóng người thật cao nằm ở đó, trên gương mặt anh tuấn là một đôi mắt nhắm lại, gương mặt hiện vẻ tái nhợt mệt mỏi.
Cung Âu nằm ở trên giường, một tay đặt ở trên trán bỗng nhiên, lỗ mũi giật giật.
Có một mùi thơm nhàn nhạt từ bên ngoài bay vào, Cung Âu đè dạ dày của mình lại.
Mùi thơm từ đâu tới?
Cung Âu từ từ mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy, liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại di động, thì ra đã trễ như vậy.
Trên điện thoại, tất cả đều là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn ngắn.
Cung Âu nhíu mày, thấy phiền não không ngừng, liền lập tức ném điện thoại sang bên cạnh, đứng lên đưa tay cởi nút áo trên cổ, kéo cửa phòng đi ra ngoài, mùi thơm càng lúc càng đậm.
Phong Đức tới?
sao lão già này lại phiền như vậy?
Cung Âu trợn mắt đi về phía nhà bếp, ngang qua phòng khách, theo bản năng nhìn trên tường một cái, chỉ thấy phía trên lại nhiều thêm một bức vẽ.
Thời Tiểu Niệm?