Cung Âu đứng ở đó, trong lòng trầm xuống, đột nhiên nghĩ đến gì đó, ngực nhảy lên vang dội, anh không chút nghĩ ngợi liền nhìn về phía nhà bếp, chỗ đó đèn sáng trưng, sau đó sãi chân đi tới,
Đi được mấy bước, đột nhiên Cung Âu buông lỏng chân.
Bỗng nhiên, trong nhà bếp có tiếng động, Theo phản xạ tự nhiên Cung Âu liền tránh sau cây cột.
Tránh xong rồi, Cung Âu trợn mắt.
Anh làm gì vậy? Phòng ở của mình mà anh lại giống như kẻ trộm vậy.
Cung Âu đang muốn bước ra, liền nghe đến một mùi thơm đậm đà thổi tới, thơm đến nỗi dạ dày anh sôi lên, anh thoáng thò đầu ra, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm đang bưng đồ ăn đi về phía phòng ăn.
Đồ ăn.
Đồ ăn ngon.
Đồ ăn Thời Tiểu Niệm tự làm.
Cung Âu đứng ở chỗ đó, ánh mắt nhìn chằm chằm, hận không thể lập tức xông lên cướp lại.
Nhưng nghĩ đến trưa hôm nay chia tay trong không vui, Cung Âu cũng chỉ có thể cố gắng nhịn xuống.
Không thể để cho Thời Tiểu Niệm phát hiện anh tồn tại, không thể để cho cô biết, anh còn mê mẩn tay nghề của cô.
Cung Âu đứng phía sau cây cột, thấy Thời Tiểu Niệm không hề phát hiện anh mà bưng từng món từng món đi vào phòng ăn. Nghĩ rằng Thời Tiểu Niệm đã ăn, anh mới rón rén đi đến phòng ăn.
Đi tới cửa phòng ăn, anh thò đầu nhìn một cái, lại rất nhanh thu hồi đầu,
Chết tiệt!
Thấy anh muốn ăn cơm liền đem đổ tất cả đồ ăn, còn báo cảnh sát, kết quả bây giờ tự mình làm một bàn đồ ăn lớn thật ngon ở chỗ này?
Cô làm gì? Chúc mừng hôm nay đã báo cảnh sát bắt anh?
“Chú Lý cùng cô Hạ bận rộn. Hôm nay ăn mừng chỉ có mẹ cùng cục cưng, con sẽ không cảm thấy cô đơn chứ? Lần sau mẹ tìm thêm bạn chúc mừng có được hay không?” Thời Tiểu Niệm ngồi ở phòng ăn, không có chút cảm giác nào đối với người ở ngoài, ngồi trước bàn ăn hơi khổ sở nói.
Cô tự rót cho mình ly nước, sau đó uống cạn một hớp.
Đồ ăn trên bàn rất phong phú, cô hưởng thụ quá trình nấu ăn, nhưng chỉ có một mình ăn cô lại cảm thấy rất cô đơn.
“...”
Cung Âu đứng ngoài cửa, khuôn mặt anh tuấn tối đen.
Đúng thật là đang ăn mừng.
Hôm nay báo cảnh sát bắt anh làm cô cảm thấy vui vẻ? Vui vẻ đến nỗi chạy đến Thiên Chi Cảng chúc mừng?
Thời Tiểu Niệm em thật quá đáng!
Cung Âu cắn răng, suýt chút nữa liền chạy vào xốc bàn.
Mùi thơm của đồ ăn bên trong không ngừng bay ra.
Anh đứng ngoài cửa, thân hình thon dài dựa vào tường, nghe mùi thơm kia, chân mày nhíu thật chặt.
Xung quanh rất im lặng.
Chỉ nghe được tiếng Thời Tiểu Niệm ăn rất nhỏ. Cung Âu đưa tay về phía dạ dày của mình. Dạ dày bị tiếng động kia làm cho không chịu nổi.
Nghe một chút, lửa giận trên người của Cung Âu dần dần biến mất.
Trái tim của anh theo tiếng động kia từ từ bình tĩnh lại, dạ dày trống trơn cũng sẽ không đau đớn, giống như anh đang chờ không phải là đồ ăn, mà chỉ là anh đang chờ Thời Tiểu Niệm thôi.
Cô ở, dạ dày của anh rất tốt.
Một lúc sau, Cung Âu mới dần dần từ trên tường trượt xuống, im lặng ngồi dưới đất, đôi chân thon dài mở rộng ra, im lặng nghe, đôi mắt đen nhánh hiện ra sự thỏa mãn.
Một người ở trong phòng ăn.
Một người ở ngoài phòng ăn.
Cô đơn vắng vẻ, anh lại cảm thấy hài lòng.
Cung Âu thích cảm giác có cô bên cạnh, cho dù là cô đang nổi giận, hay là cô hận anh, hoặc là cô không biết anh tồn tại... thì chỉ cần cô ở là được.
“Ăn no rồi.”
Giọng nói mềm mại của Thời Tiểu Niệm truyền tới, như một cơn gió nhẹ thổi vào ngực của anh.
Nhanh như vậy đã no sao?
Ánh mắt của Cung Âu buồn bã, vậy tiếp theo cô sẽ làm gì?
“Một người ăn mà làm nhiều như vậy, mình thật lãng phí.” Thanh âm tự giễu của Thời Tiểu Niệm truyền đến, tự nhủ nói: “Lần sau không biết bao giờ mới đến, giữ lại cũng không ăn được, bỏ túi lại xách không được.”
“...”
Để đó anh ăn!
Không lẽ cô còn muốn bỏ hết đồ ăn? Người phụ nữ này tại sao lại phá của như vậy? Không biết tiết kiệm một chút nào!
Mặt của Cung Âu lại tối đen thêm lần nữa, ngồi dưới đất, một chân co lại , hai tay thon dài nắm chặt, lắng nghe tiếng nói bên trong.
Không cho phép đổ!
“Được rồi, cho mèo hoang ăn.”
Thời Tiểu Niệm đưa ra quyết định, sau đó dứt khoát từ bàn ăn đứng lên đi ra ngoài, chuẩn bị bỏ thức ăn dư vào túi giữ thực phẩm mang ra ngoài đút cho mèo ăn.
Đột nhiên Thời Tiểu Niệm đi nằm ngoài dự đoán của Cung Âu, nghe tiếng bước chân, anh không có thời gian đứng lên.