Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh có số điện thoại cô đang dùng.
Không nghĩ đến nữa.
Thời Tiểu Niệm bỏ điện thoại sang một bên, mở túi đựng đồ ăn ra.
Tiếng chuông di động kiên trì, bền bỉ vang lên.
Ở một căn phòng nào đó, cửa phòng đóng chặt, Cung Âu đứng đó, không bật đèn, ánh sáng của di động chiếu lên khuôn mặt nôn nóng, bất an của anh.
Chiết tiệt, lại không nghe điện thoại của anh.
Cô mang thức ăn đi hết, anh phải làm sao đây? Anh đã nhịn đói nhiều ngày rồi.
Cung Âu tức giận, cuống cuồng cả lên, so với lần đầu tiên anh thay đổi thị trường cho tập đoàn N.E cũng không nôn nóng như vậy.
Nghĩ một lát, Cung Âu cầm di động nhanh chóng soạn tin nhắn.
Thời Tiểu Niệm đứng ở phòng bếp, vừa mới cho đồ ăn bỏ vào túi, chợt nghe “Đinh” một tiếng, có tiếng chuông tin nhắn, cô cầm lấy di động, thấy có một tin nhắn đến từ Cung Âu.
Cô trộm đồ của anh.
Cô trộm của anh cái gì?
Thời Tiểu Niệm sửng sờ, chẳng lẽ anh nói chuyện ngôi biệt thự, cô chỉ tình cờ nhìn một chút mà thôi.
Nghĩ vậy, Thời Tiểu Niệm gọi lại: “Cung Âu, ý của anh là tôi trộm cái gì? “
“Ồ, rốt cuộc cũng nghe điện thoại, cái gì thì tự em biết.”
Cung Âu cười nhạo.
“Tự biết cái gì, tôi không biết anh đang nói cái gì.” Thời Tiểu Niệm nói: “Anh nói cho rõ ràng, tôi trộm của anh cái gì?”
“Em trộm....” Cung Âu dừng vài giây, rồi sau đó tiếp tục nói: “Trong phòng tập thể hình ở Thiên Cảng, tai nghe của máy chạy bộ có phải em trộm hay không?”
“Tay nghe?”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc.
Cái gì mà tai nghe, cô còn chưa thấy bao giờ.
“Tôi đã điều tra, trừ em ra không còn ai khác.” Cung Âu nói.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nhà bếp, cũng không biết nói cái gì bây giờ: “Cung Âu, lúc tôi rời khỏi Thiên Cảng, trên hợp đồng có ghi rõ, mọi chuyện anh đều chịu tránh nhiệm, bây giờ lại nói với tôi không thấy tay nghe là sao?”
Cô làm sao biết tai nghe của anh đã đi đâu.
“Tai nghe không thấy đâu, chính là do em trộm.”
Giọng nói Cung Âu chắc chắn giống như anh tận mắt nhìn thấy.
“Cung Âu, lúc chia tay anh nói tôi không được dây dưa, làm phiền anh, hiện tại rốt cuộc là ai làm phiền ai?”
Thời Tiểu Niệm buồn bực nói, nén sự bực bội: “Được, anh nói không phải mình ăn vụng ba quả trứng, không phải anh nói không muốn liên quan đến tôi sao, không phải Cung Âu anh có rất nhiều tiền sao, chỉ là một cái tai nghe mua mới là được rồi, đặc biệt gọi điện nói với tôi làm gì?”
Nói đến chuyện này, Thời Tiểu Niệm cảm thấy nhói đau.
Khoảng thời gian này cô đã đủ đau khổ, anh còn muốn vu oan cho cô trộm đồ.
Cô không muốn gặp lại anh, không muốn nghe giọng của anh, tim của cô thật sự rất đau, rất đau. Cô làm nhiều chuyện cho anh như vậy, mà bây giờ mỗi một câu của anh đều như cầm dao cứa vào tim cô.
anh dựa vào cái gì tra tấn cô như vậy.
“Em biết cái gì, tai nghe kia là hàng có số lượng, toàn bộ thế giới chỉ có 10 cái, đã bán hết rồi.” Cung Âu nói.
“Cung Âu anh kêu người ta chế tạo một cái mới, người ta cầu còn không được.”
Thời Tiểu Niệm không hiểu tại sao anh cứ làm khó cô, cô dễ bắt nạt như vậy sao?
“Tôi sẽ bảo họ làm.” Cung Âu hùng hổ dọa: “Tóm lại, tôi đã báo với cảnh sát, lát nữa họ sẽ đến tìm em, em cũng đợi lấy lời khai đi.”
Chờ lấy lời khai.
anh rõ ràng cậy quyền thế, cô không hề làm việc đó còn muốn lấy lời khai gì chứ.
anh có nghĩ tới cô là phụ nữ có thai hay không? cứ cho là đứa nhỏ không phải của anh, anh cũng không thể làm như vậy, lương tâm bị chó tha rồi sao?
Thời Tiểu Niệm nắm chặt di động hơi hoảng sợ, thật lâu sau cô lên tiếng: “Cung Âu, tôi không bao giờ muốn nghe thấy giọng nói của anh nữa.”
Nói xong, Thời Tiểu Niệm cúp điện thoại, một giọt lệ trong suốt trong mắt rơi xuống.
Cô lấy tay lau nước mắt, không cho phép bản thân khóc nữa.
Báo cảnh sát.