Cảnh sát nhất định sẽ đến nhà tìm cô, cô không thể ở đây thêm nữa, nếu cảnh sát phát hiện sau khi chia tay cô còn tới nơi này, Cung Âu lại càng thêm nghi ngờ, chắc chắn sẽ cười nhạo cô.
Cô không còn là gì trong lòng Cung Âu, không thể ngay cả chút tự tôn cuối cùng cùng mất đi.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía bàn đồ ăn.
Thôi kệ, cứ bỏ ở đây.
Nghĩ như vậy, Thời Tiểu Niệm xoay người bước đi.
Trong phòng, Cung Âu nhìn chằm chằm màn hình di động tối đen, một đôi mắt ảm đạm không ánh sáng.
“Cung Âu, tôi không bao giờ muốn nghe thấy giọng của anh nữa.”
Không ngờ cô lại không muốn nghe giọng của anh.
Cô uất ức, cô khó chịu.
Cô có biết đến bây giờ anh vẫn đang ganh tỵ, cô có thể dây dưa cùng Mộ Thiên Sơ sáu năm, lại chỉ có thể cùng anh sáu ngày.
anh ghen tị đến nỗi phát điên rồi.
anh muốn gần cô lại không được, xa cũng không được.
Cô có biết hay không, hiện tại cảm thấy bất lực anh như thế nào, nhớ cô như thế nào, điên cuồng mâu thuẫn ra sao, khiến anh không thể thở nổi.
Bỗng dưng, Cung Âu đẩy cửa phòng chạy ra bên ngoài, tới một căn phòng tối đen, vén bức màn làm cho ánh trăng chiếu vào.
anh đi đến nơi đặt kính viễn vọng, điều chỉnh góc độ hướng xuống dưới, cúi người nhìn vào đó.
Chỉ chốc lát sau, liền thấy Thời Tiểu Niệm đang đi ra, bước chân có chút vội vàng, trên người mặc quần áo rộng thùng thình, đội mũ và đeo kính râm.
Ngay cả như vậy, anh chỉ cần nhìn qua đã biết là cô.
Hình dáng của cô anh rất quen thuộc.
Cung Âu vẫn nhìn theo bóng dáng ấy, bàn tay thon dài siết lấy kính viễn vọng ngày càng chặt.
“…”
Cung Âu nhìn chằm chằm không nháy mắt, giống một kẻ điên cuồng, nhìn cô dần dần đi xa tầm mắt của anh, cô vừa đi vừa gọi điện thoại, bỗng nhiên vấp phải thứ gì dưới chân sém chút đã bị ngã.
anh đứng trước kính viễn vọng, cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tim ngừng mất một nhịp.
Thời Tiểu Niệm hiển nhiên cũng bị dọa, vội vàng đứng vững. Cô cuối đầu ở đó thật lâu không biết đang nghĩ gì. Thời Tiểu Niệm một tay gỡ kính râm, một tay sờ mắt.
Hình như lau nước mắt.
Cô không làm gì khác, chỉ đứng đó lau nước mắt, rồi đi ra bên ngoài chờ đợi.
Vài phút sau, một chiếc taxi dừng trước mặt cô, Thời Tiểu Niệm ngồi xe rời đi, hoàn toàn biến khỏi tầm mắt anh.
Lúc này Cung Âu mới chậm rãi đứng dậy, ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lui về sau mấy bước, chán nản ngồi lên ghế, hai tay ôm mặt, khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ chán chường mệt mỏi.
anh chậm rãi nhắm mắt lại, dưới ánh trăng cả người anh đầy vẻ vô lực, hoàn toàn không còn vẻ tự cao tự đại ngày thường.
“Thời Tiểu Niệm.” Ba chữ đó ở trong miệng hắn lập đi lập lại, đôi môi run rẩy: “Tha thứ cho anh.”
anh hiện tại giống như đứa trẻ bị lạc vào mê cung, không biết phải như thế nào, không dám đến gần cô, nhưng không thể rời xa cô.
Ánh trăng ngoài cửa sổ ngày càng sáng.
Cung Âu đứng lên, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu vào mắt hắn, trong mắt một mảng đỏ đậm, nhưng không có nước mắt.
anh ra khỏi phòng đi đến nhà ăn.
Đúng như hắn đoán, Thời Tiểu Niệm vội vàng rời đi, đã để đồ ăn lại.
Cuối cùng.
Cuối cùng anh cũng có thể ăn đồ ăn cô nấu, lúc trước anh đến nhà cô ăn vụng, mỗi lần đều phải thật cân thận, không thể đến thường xuyên, cũng không thể ăn nhiều.
Kết quả ngày đó anh vừa trở về, không nhịn nổi cơn đói đã đến nhà cô ăn ba quả trứng, xem màn hình giám sát thấy cô đang vội về nhà.
anh không kịp cho người nấu chín đem đến, chỉ có thể giả vờ để lại chỗ cũ ba quả trứng sống, kết quả đã bị phát hiện.
Đã rất lâu anh chưa đàng hoàng ăn qua đồ ăn cô nấu.
Cung Âu ngồi xuống bàn, Thời Tiểu Niệm đi bát còn chưa kịp rửa, anh cầm lấy đôi đũa cô dùng khi nãy gắp đồ ăn bỏ vào trong miệng.
Đồ ăn đã nguội lạnh.
Nhưng hương vị vẫn rất ngon, đúng là hương vị mà Thời Tiểu Niệm làm.
Cung Âu bỏ từng miếng đồ ăn vào miệng, nhai thật kĩ đề cảm nhận hết mùi vị mới nuốt xuống.
anh không còn cảm thấy dạ dày đau nữa, chỉ còn lại cảm giác thoải mái.
Không biết từ lúc nào, anh đã ăn hết một dĩa thức ăn.
Cung Âu nhíu mày, cầm lấy đũa muốn ăn tiếp dĩa thứ hai, nhưng anh lại không thể.
Không biết lần tiếp theo Thời Tiểu Niệm làm đồ ăn phải đợi đến khi nào, anh phải để giành ăn từ từ, không thể một lần liền ăn hết.
Nghĩ như vậy, Cung Âu miễn cưỡng buông đũa, sau đó bỏ đồ ăn từng đĩa vào tủ lạnh.
Làm xong, Cung Âu đi ra phòng khách, đưa tay kéo một cái ghế.
Chân ghế ma sát với mặt sàn phát ra tiếng chói tai.
Kéo ghế dựa đặt ở trước tường, Cung Âu ngồi xuống, trên tường có một bức tranh manga mới vẽ, bên trên là hình ảnh siêu âm, phía dưới không có chữ gì cả.
Có ý gì?
Muốn nói cục cưng rất khỏe mạnh sao.
Cung Âu nhìn chằm chằm bức vẽ trên tường, ngón tay sờ nhẹ lên chỗ siêu âm, đôi môi lặng lẽ nở một nụ cười, tiếng nói trầm thấp, “Vật nhỏ, nếu dám để cho Thời Tiểu Niệm khổ cực, mặc kệ mày có phải của tao hay không, tao đều giết chết mày”
Tay anh khẽ sờ đứa bé gái trong ảnh.
Thời Tiểu Niệm.
Di động bỗng nhiên vang lên.
Cung Âu cầm lấy di động, là cuộc gọi từ nước Anh, ngọn đèn chiếu xuống, sắc mặt hắn trở nên âm u, sau đó nhấc máy: “A lô”
“Honey, mẹ đây.” gọng nói La Kì vang lên bên tai anh.