Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 599: Chương 599: Chương 319: Bóp cổ cô ta 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Mẹ đã xem tin tức của con và Mona, hai đứa đã công khai ở bên nhau rồi sao?” La Kì nói.

“…”

Tin tức.

Gần đây anh không có tâm trạng để xem tin tức.

Đôi mắt Cung Âu lạnh lẽo.

“Mẹ không nghĩ Mona sẽ đến Trung Quốc để được ở bên con, coi như là nhân duyên đi, Thời Tiểu Niệm nhất định không phải chân mệnh thiên nữ của con, không phải sao?” La Kì nói, giọng nói mang theo ý cười: “Cha con cũng rất vui, rất tán thưởng con cuối cùng cũng đi đúng đường.”

Ai cần ông ta tán thưởng.

“Con cúp máy đây.”

Cung Âu lạnh lùng nói, sau đó trực tiếp ngắt điện thoại, tay mở ra tin tức mới, quả nhiên trên mấy bản tin đều xuất hiện hình của anh và Mona đi cùng nhau.

Thế không phải Thời Tiểu Niệm cũng thấy được sao.

Chụp ảnh.

Cung Âu cắn răng, trong mắt xẹt qua tia dữ tợn.

Màn đêm buông xuống, Thiên Cảng, phía trước vòi phun nước, một chiếc xe thể thao mạnh mẽ dừng lại.

Cung Âu trên xe lao xuống, đi nhanh đến phía trước, lạnh giọng quát: “Mona đang ở đâu?”

“Mona tiểu thư đang ở phòng âm nhạc.”

Cô gái bên cạnh có chút sợ hãi đáp, mặt xanh mét nhìn Cung Âu.

Thiếu gia lại tức giận.

Cung Âu đi vào bên trong, hướng phòng âm nhạc đi đến, trực tiếp dùng chân đá cửa đi vào.

Trong phòng âm nhạc, các loại nhạc cụ sắp xếp ngay ngắn, cửa sổ mở rộng, bức màn màu trắng bị gió thổi tung bay, ở giữa Mona mặc một bộ váy dài tao nhã ngồi trên ghế, say sưa diễn tấu.

Cửa phòng bất ngờ bật mở làm cô hoảng hốt.

Mona mở to mắt ngẩng đầu nhìn lên, tay cầm chặt đàn, đôi mắt màu nước biển lộ vẻ vui mừng: “Cuối cùng anh cũng về, anh đi đâu vậy? “

“Tin tức có phải là cô cho người đăng lên không?”

Cung Âu đi đến trước Mona, lớn tiếng hỏi.

Nghe vậy, hai hàng lông mi cô ta bất giác run rẩy, sau đó đứng lên khỏi ghế, một tay cầm đàn tay còn lại nhanh chóng mở tin tức, trên mặt lộ vẻ vô tội “Tin tức gì em không biết.”

“Bớt giả vờ với tôi.” Cung Âu lạnh lẽo nhìn cô: “Trong nước có ai dám lan truyền tin tức về Cung Âu tôi, cô quá xem thường tôi rồi. “

Mona đứng ở đó, sửng sốt nghe hắn nói, không tiếp tục giấu diếm, lên tiếng thừa nhận: “Đúng vậy, là em cho bọn họ đăng tin.”

Cô đưa chính mình ra để dư luận bàn tán, để mọi người nhanh chóng quên đi Thời Tiểu Niệm.

Sắc mặt Cung Âu xanh mét, mạnh mẽ giật lấy cây vi-ô-lông trong tay cô ta ném mạnh xuống nền.

“Bốp.”

Âm thanh đổ vỡ.

Mona khiếp sợ nhìn cây đàn vi-ô-lông dưới sàn nhà, đây là cây đàn thủ công tinh tế nhất, âm thanh vô cùng hoàn mỹ, vậy mà anh lại có thể đập vỡ nó.

“Cung Âu....anh”

“Ai cho phép cô gọi tôi là Cung Âu.” Cung Âu lớn tiếng quát, hai mắt hung hăng trừng Mona, hai tay đè chặt cô ta vào tường, giữ chặt yết hầu cô, nghiến răng nghiến lợi quát: “ Cô nghĩ tôi là ai, dựa vào gia tộc Lancaster của cô cho rằng tôi không dám đụng đến cô phải không? Cung Âu tôi không phải người cô có thể chọc tới.”

Cô ta quá xem thường Cung Âu anh.

Lưng Mona dán chặt trên tường, khó tin nhìn anh, do bị anh bóp chặt yết hầu nên mặt nhanh chóng đỏ lên nói không nên lời, hai tay khó khăn cầm lấy tay anh, hai mắt hiện lên vẻ cầu xin.

Ánh mắt Cung Âu lạnh lẽo, tàn nhẫn như muốn giết chết Mona.

Một cơn gió lạnh lẽo từ cửa sổ thổi vào, lí trí Cung Âu có chút tỉnh táo, anh hơi nới lỏng tay.

Mona lúc này mới có thể thở một chút, sợ hãi nhìn anh, giọng nói nghẹn ngào: “Em chỉ muốn giúp anh thôi, giúp anh và Thời Tiểu Niêm nhanh chóng cắt đứt quan hệ, nếu tin tức đó được truyền ra ngoài không phải cả thế giới sẽ biết được hai người đã không còn quan hệ gì sao?”

“Giúp tôi?”

Cung Âu cười lạnh một tiếng, mỉa mai nói: “Cô điều tra nhiều như vậy, làm nhiều chuyện như vậy, không phải là muốn ngồi vào vị trí Cung thiếu phu nhân sao? Đừng nói bản thân mình vĩ đại như vậy.”

Tay anh vẫn bóp cổ Mona.

“Đúng vậy, đúng là em muốn làm vợ của anh, bởi vì em yêu anh.” Mona nhìn hắn thật sâu, hốc mắt ẩm ướt: “Từ năm năm trước đã yêu anh, vì anh em mới đi nghiên cứu chứng chướng ngại nhân cách, em lặng lẽ cố gắng không hề ít hơn Thời Tiểu Niệm.”

“Cho dù cô có đem cả núi vàng núi bạc của gia tộc Lancaster đến trước mặt tôi, tôi cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn cô một cái.” Cung Âu trừng mắt nhìn Mona. “Trông xấu xí như vậy cũng muốn lấy chồng?”

Buồn cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.