“Hẳn là bởi vì tử cung co vào không đúng quy luật mà ảnh hưởng đau bụng thôi, không có gì đáng ngại. Đi vào lại kiểm tra một chút, chúng ta nên chuẩn đoán chính xác hơn.”
Mấy người bác sĩ đỡ thân thể Thời Tiểu Niệm có chút cồng kềnh.
“...”
Thời Tiểu Niệm không biết phụ nữ có thai khác có phải cũng đau đớn giống như cô không, cô đau đến toàn thân rét run, mỗi khi động một bước, bụng liền đau đến lợi hại.
Qua hồi lâu, Thời Tiểu Niệm mới từ từ bớt đau bụng.
Cô ngồi trước bàn làm việc bác sĩ, bác sĩ ngồi ở đó nói: “Thời tiểu thư, đích thật là vì tử cung co lại, cô cần nằm trên giường nghỉ ngơi thật tốt.”
“Nằm trên giường sao?”
“Đúng thế.”
“Tôi biết rồi.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, sợi tóc ở bên thái dương có chút ẩm ướt, cô đứng lên rời đi.
Bác sĩ ngồi ở chỗ đó, lông mày có một vết sẹo, ông ta nhìn bóng lưng của Thời Tiểu Niệm, trong mắt lộ ra một chút ý nghĩ.
Thời Tiểu Niệm thừa dịp tạm thời còn không đau đớn, liền lên trên lầu về phòng.
Cô hỏi Charles: “Thân thể của tôi càng ngày càng cồng kềnh, có phải nên dọn xuống dưới này ở hay không?”
Ở quá cao không tiện.
“Qua một tháng nữa đi.” Charles nói ra, ông cũng không phải cưỡng ép Thời Tiểu Niệm.
Ông nhìn ra được, Thời Tiểu Niệm rất không thích ngoài phòng mình có người xa lạ nào đó, ở phía trên tháp cao mọi người còn yên tâm chút, đều ở phía dưới trông coi, không sợ cô chạy đi đâu.
Nếu ở phía dưới, khẳng định bên trong bên ngoài gian phòng đều có người lúc nào cũng nhìn chằm chằm, cô càng không thoải mái.
“Được rồi.”
Thời Tiểu Niệm bị giam lỏng, cô không có quyền lợi nói gì.
Cô nâng cao bụng lớn, chậm rãi đi trở về phòng ngủ, sau đó nằm ở trên giường, cầm truyện vẽ ra trang mới.
Cô ở trên trang giấy sạch sẽ, vẽ xuống dáng vẻ cô đau hoảng loạn kêu la, sau đó phối thêm chữ viết——
[Hai đứa Bảo Bảo muốn tạo phản rồi! Lại dám tra tấn mẹ con như thế, về sau đi ra, chuyện đầu tiên ta làm là đánh cái mông các con! ]
Nhìn lấy bản vẽ và chữ viết của mình, Thời Tiểu Niệm nỗ lực tìm trong bức tranh không khí vui vẻ.
Cô ở bên góc bổ xung bối cảnh, còn chưa vẽ xong một tờ, bụng của cô lại bắt đầu đau.
“A...”
Thời Tiểu Niệm buông bản vẽ xuống, đau đớn nằm ở trên giường, ngoại trừ nhẫn nại không còn biện pháp, bàn tay gắt gao nắm lấy chăn mền, hận không thể xé nát.
Mặt cô tái nhợt, bên trên không ngừng đổ ra mồ hôi.
“Thời tiểu thư.” Charles từ bên ngoài rót chén nước đi vào, thấy thế vội vàng đi đến giường của cô, thấy cô như vậy cực kỳ lo lắng: “Cô có khỏe không Thời tiểu thư?”
“Đau, đau quá...”
Thời Tiểu Niệm đau đến bờ môi run rẩy, người nằm trên giường lật qua lật lại, đuôi tóc nhanh chóng đã bị mồ hôi thấm ướt, nhìn qua vất vả không thể bình thường.
Cô dùng sức cắn môi của mình, ngón tay bám chặt chăn giường.
“Thời tiểu thư, hít sâu, hít sâu, hít... hít...” Charles đứng ở bên giường dạy cô: “Đau đớn một chút sẽ qua ngay thôi.”
“...”
Thời Tiểu Niệm chịu đựng đau đớn hít sâu, trên trán vẫn đổ mồ hôi.
“Thời tiểu thư, không bằng tôi kể vài việc gì đó cho cô nghe đi, di chuyển lực chú ý cho khỏi đau đớn được không.” Charles nhìn cô như vậy lo lắng không thôi: “Cô muốn nghe cái gì?”
Trong khoảng thời gian này, Thời Tiểu Niệm rất ít quan tâm đến ông.
Nhưng lúc này, nghe lời ông, Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường, đầu đầy mồ hôi, trong mắt đen trắng rõ ràng có đau đớn, cô cắn môi, hơn nửa ngày mới cố hết sức để nói: “ Tôi muốn nghe... Hiện tại Cung Âu đang làm cái gì.”
Từng chữ, đều dùng tất cả sức lực của cô.
“Cái gì?”
Charles sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
Không nghĩ tới cô sẽ hỏi cái này.
“Nói cho tôi biết.”
Thời Tiểu Niệm nói ra, cô phải biết, ba ba của các Bảo Bảo hiện tại đang làm những gì.
“Thời tiểu thư, không bằng tôi nói vài tin thú vị cho cô nghe đi.” Charles nói: “Chuyện của nhị thiếu gia tôi không rõ lắm.”
Ông không đành lòng nói cho Thời Tiểu Niệm.
Bởi vì ông nói ra được cũng sẽ chỉ là giả, đây là phu nhân phân phó.
“Nói cho tôi biết, xin ông thành thật nói cho tôi biết.” Thời Tiểu Niệm nằm ở trên gối, quay đầu lại nhìn, hai mắt khẩn cầu đau đớn nhìn ông, nhanh chóng muốn biết Cung Âu đang làm cái gì.
Cô không còn hy vọng xa vời Cung Âu có thể tới cứu cô, như thần phủ xuống.
Cô chỉ muốn biết, anh đang làm cái gì.
Charles đứng ở nơi đó, thở dài một hơi, từ tốn nói: “Tôi cũng ở lại đây rất lâu, không rõ ràng lắm, nhưng nghe nói, người máy của thiếu gia đã chính thức được đưa lên, giá trị của NE tăng mạnh lần nữa, người máy còn nhận được các giải thưởng cấp cao Thế Giới, trở thành sự tồn tại của khoa học kỹ thuật hiện đại.”
Charles nói rất nhiều.
“Nói đúng là, anh ấy bề bộn nhiều việc, đúng không?” Thời Tiểu Niệm tổng kết toàn bộ lời nói thay ông, giọng khàn khàn.
“Đúng vậy, nhị thiếu gia luôn luôn bận bộn nhiều việc.” Charles nửa thật nửa giả nói.
“À.”
Thời Tiểu Niệm nằm ở nơi đó, bỗng nhiên cười, khóe môi phác hoạ một đường châm chọc, trên mặt tái nhợt treo lên nụ cười, nước mắt cũng từ khóe mắt trượt xuống.
Anh sống thật là phong sinh thủy khởi*
(*) gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc.
Mà cô bị giam lỏng ở chỗ này, thừa nhận đau đớn mang thai, chờ đợi sinh con, cũng giống như chờ đợi hai đứa bé bị mang khỏi mình.
Nghĩ tới những thứ này, Thời Tiểu Niệm cười càng sâu hơn, cô liều mạng cười, trong mắt là sự nản chí tuyệt vọng, hận ý tràn ngập thân thể của cô.
Cô nghĩ đến hình ảnh, Mona cùng và Cung Âu cùng tắm, nghĩ đến hình ảnh bọn họ ôm hôn mây mưa, nghĩ đến hình ảnh bọn họ hiện tại anh anh em em, hưởng thụ thế gian.
Nước mắt không ngừng chảy xuống, ướt sũng gối đầu.
Tất cả cái này, là tổn thương Cung gia và Cung Âu mang cho cô, cô đều sẽ ghi khắc.
“A...”
Một trận đau đớn tiến tới, đau đớn bỗng nhiên tăng lên, Thời Tiểu Niệm đau đến kêu lên thảm thiết.
Không ai có khả năng giúp đỡ cô được.
Ai cũng không giúp cô được.
Cô nắm chắc chăn mền, chất liệu thoải mái dễ chịu rất tốt bị cô cứ thế vò nát, cô đau đớn kêu thành tiếng, giống như đau đớn như bóng với hình.
Charles thấy không đành lòng, không nghĩ tới thai nghén là chuyện đau khổ như thế.
Ông hàng năm tiếp nhận lễ nghi quý tộc cùng quy củ, lần đầu tiên cảm thấy, bức mẹ con họ tách rời, là chuyện rất tàn nhẫn.
...
Bầu trời trong xanh, đám mây di chuyển trên bầu trời, ở thành phố Anh quốc trong mùa này, bao phủ không ít sương mù.
Trong không khí mang theo ẩm ướt.
Một loạt xe đen đang lái trên đường, trên đường in lên dấu xe mờ mờ.
Thoải mái dễ chịu ngồi ở phía sau, Cung Âu mặc đồ tây ngồi ngay ngắn, vắt một chân lên, trên tay cầm chồng văn kiện.
Ở trên văn kiện, tất cả từng đều bị gạch bỏ.