Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 635: Chương 635: Chương 337: Hai tháng sau 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hai tháng sau.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Thời Tiểu Niệm tuyệt vọng ở trong tháp cao vượt qua mỗi ngày, thân thể cũng càng ngày càng cồng kềnh, tốc độ bụng lớn rõ rệt.

Bởi vì mang hai Bảo Bảo, bụng cô có vẻ là vô cùng lớn.

Trong hai tháng này, Thời Tiểu Niệm dùng hết tất cả biện pháp cầu cứu, thậm chí ngốc đến buổi tối đứng bên cửa sổ, dùng đèn chiếu vào bầu trời, phát ra tín hiệu cầu cứu, hy vọng sẽ được vệ tinh ở xa để ý.

Về sau ngẫm lại cô thấy quá buồn cười.

Không nói tới ánh đèn cô không có đủ mạnh, cho dù vệ tinh chiếu tới, người nào có thể nhìn thấy?

Không ai là chúa cứu thế của cô.

Gần hai tháng trôi qua quá lâu, lâu đến một ngày có 24 giờ giống như là 24 ngày.

Lâu đến Thời Tiểu Niệm tuyệt vọng nhận mệnh.

Cô không nỡ ngọc đá cùng vỡ, không nỡ từ bỏ Bảo Bảo, con đường duy nhất của cô là chờ ngày mà Bảo Bảo ra đời, bọn cô thật sự tách rời.

Từ khi bắt đầu nghĩ hết biện pháp rời khỏi, đến sau cùng, Thời Tiểu Niệm nhận rõ hiện thực, hiểu ra cô không giữ được hai Bảo Bảo.

Cô không suy nghĩ chạy trốn nữa, không suy nghĩ cầu cứu nữa, mà chính là đổi thành vẽ truyện tranh, đem những chuyện trong khi mang thai vẽ vào.

Cũng thật sự thấy cô quá bi thương, có lẽ thuần túy là muốn tìm cho cô ít chuyện làm, chịu an thai tốt, Charles đáp ứng cô, ông mang bản gốc 《 Nhật ký Bảo Bảo 》 giấu đi, chờ tương lai Bảo Bảo lớn lên hiểu chuyện, sẽ mang truyện cho Bảo Bảo xem.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế dài ở trước tháp cao, bám lấy giá vẽ, cầm bút vẽ ra bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.

Cô muốn cho 《 nhật ký Bảo Bảo 》 có thêm nhiều phong cảnh đẹp.

Charles đứng ở một bên, lẳng lặng ở cùng cô, ôn hòa nói : “ Thời tiểu thư, tôi chỉ hy vọng, trong bản gốc《 nhật ký Bảo Bảo 》này, sẽ không gia tăng cho đứa bé oán hận, như vậy tương lai tôi mới dám lấy nó ra.”

Charles biết, Thời Tiểu Niệm oán hận Cung gia càng ngày càng tăng.

Có khi nói tới Cung gia, trong mắt cô sẽ hiện lên hận ý để ông đã trải qua bao đời người còn cảm giác sợ.

“Tôi biết.”

Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó lạnh nhạt mà nói.

Bên cạnh cô là một bản truyện tranh.

Gió thổi qua, khiến từng trang chuyện lật qua từng tờ, trên mỗi một trang đều là hình người mẹ đang mang thai tràn đầy là nụ cười, trong lúc mang thai nôn mửa thì bị cô vẽ phong cách khôi hài.

Đây là một 《 nhật ký bảo bảo 》 nhẹ nhàng vui vẻ.

Charles cúi đầu nhìn thoáng qua, nỗi lòng lo lắng buông lỏng, cái này nhìn qua cũng là quá trình vui vẻ từng ngày của một người mẹ mang thai Bảo Bảo.

Mỗi ngày ở trong tháp cao, Thời Tiểu Niệm càng ngày càng hận đối với Cung gia, nhưng may mắn, cô không muốn đem hận ý truyền tiếp trên người đứa bé.

Thời Tiểu Niệm nắm chặt chiếc bút phác họa phòng cảnh phía trước, ngòi bút mềm mại, trước mắt là vách đá cùng nước biển, bầu trời ở dưới ngòi bút của cô có một góc độ nữ tính dịu dàng.

Rõ ràng là phong cảnh rộng lớn tráng lệ, dưới ngòi bút của cô có ẩn một loại ưu thương không nói ra được.

Đây là rất nhiều họa sĩ đều không làm được.

Charles đứng ở bên cạnh nhìn cô vẽ tranh: “Thời tiểu thư vẽ thật là đẹp, như vậy hoàn toàn có thể mang ra để mở triển lãm.”

Triển lãm trong miệng của ông đương nhiên chính là triển lãm cao cấp Thế Giới.

“...”

Thời Tiểu Niệm trầm mặc, không nói gì, tiếp tục nắm bút vẽ từng phong cảnh.

Những bức họa này đều là cô muốn cho Bảo Bảo xem.

Cô bị nhốt ở chỗ này, có thể để lại cho Bảo Bảo trừ bức vẽ không còn gì khác.

Bỗng nhiên, bụng bỗng đau nhức, đau đến sắc mặt của Thời Tiểu Niệm hoàn toàn trắng bệch, chiếc bút trong tay cũng bị rơi xuống: “ A...”

Cô nhỏ giọng kêu.

“Thời tiểu thư, cô không sao chứ?” Charles vội vàng đỡ lấy cô, lo âu hỏi, sau đó cất giọng gọi: “Bác sĩ, bác sĩ mau tới đây!”

“Tới đây.”

Mấy bác sĩ nghe gọi vội vàng chạy tới, kiểm tra cho Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm đau nhức đến không có cách nào không chế, trên mặt đổ đầy mồ hôi, một tay gắt gao nắm lấy tay áo Charles, đau đớn khó nhịn : “Đau quá, có phải Bảo Bảo của tôi có chuyện gì không? Bảo Bảo của tôi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.