Nhưng cái này cùng không có quan hệ gì tới việc cô có bị ép!
Cung Âu trừng mắt nhìn La Kỳ, ánh mắt cố chấp.
“Ta không có mang Thời Tiểu Niệm đi.” La Kỳ từ ghế đứng lên, quyết định giấu tung tích Thời Tiểu Niệm đến cùng.
Nếu mà Cung Âu đã chẳng ngó ngàng gì tới Thời Tiểu Niệm, có lẽ bà sẽ nói cho.
Nhưng bây giờ, Thời Tiểu Niệm mới mất tích có ba bốn ngày, anh liền tìm tới, cái này chứng minh là Thời Tiểu Niệm còn rất quan trọng ở trong lòng anh, vì vậy bà tuyệt không thể nói được.
“La Kỳ!” Cung Âu tức giận gào lên, gọi cả tên họ, trên mặt đều là tức giận : “Mẹ không nên ép con!”
“Cung Âu, con thật không có giáo dưỡng, ta rất thất vọng với con.” La Kỳ thất vọng nhìn anh, nắm lấy tà váy rời đi.
“La Kỳ, mẹ đứng lại đó cho con!”
Cung Âu tiến lên nắm lấy cánh tay của bà.
“Con muốn thế nào, con định tra khảo mẹ sao?” La Kỳ xoay người đối mặt với anh, trên mặt vừa thấy thất vọng còn là tức giận : “Được, con đến xem, con động thủ đi.”
“Mẹ…”
Cung Âu tức giận trừng mắt nhìn bà, nắm chặt cánh tay của bà.
La Kỳ rõ ràng Cung Âu không phải không biết lớn nhỏ, cũng sẽ không làm gì với bà, anh vẫn còn hiếu tâm.
La Kỳ suy nghĩ, thái độ mềm mại xuống, đưa tay vỗ vỗ cánh tay của anh : “Cung Âu, ta thật không có bắt Thời Tiểu Niệm, có phải con nghĩ sai gì hay không, có lẽ cô ta chỉ là ra ngoài du lịch mà thôi.”
Bà nói rất chân thành.
“. . .” Cung Âu trừng mắt nhìn bà, không nói một lời.
“Con tin tưởng mẹ được không?”
“Tin tưởng sao?” Cung Âu nhìn bà chằm chằm, trầm giọng hỏi : “ ẹ thật không gạt con sao? Thời Tiểu Niệm không phải là mẹ bắt sao?”
“Đương nhiên mẹ sẽ không có lừa gạt con trai.”
La Kỳ dịu dàng nói, tránh khỏi bàn tay của anh, rồi mới nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy Cung Âu, vỗ vỗ lưng anh: “Được rồi, con ngồi máy bay lâu thế chắc chắn rất mệt mỏi, đi, chúng ta trở về, để đầu bếp chuẩn bị bữa tối cho con.”
Cung Âu đứng ở đó không hề động.
La Kỳ mỉm cười chân thành nhìn anh, coi như Cung Âu tin tưởng chính mình, thế là quay người rời đi, kéo làn váy giá trị không nhỏ trên đất, có dính một chút bụi bặm.
Bỗng nhiên, tiếng của Cung Âu lạnh lùng vang lên sau bà: “Sao Charles không ở bên cạnh mẹ?”
“. . .”
Bước chân La Kỳ nhất thời chậm lại, trên mặt xinh đẹp ung dung hiện lên một chút chột dạ.
“Charles là quản gia của mẹ, từ trước đến nay gần mẹ không rời, hiện tại ông ấy đi đâu?” Cung Âu lạnh lùng hỏi.
La Kỳ nhanh chóng thu liễm ánh mắt của mình, quay đầu lại mỉm cười nói : “Ông ấy ngã bệnh, trở về dưỡng bệnh, ta đã cho phép.”
“Vậy sao?”
Cung Âu lạnh giọng hỏi lại, ánh mắt mang theo một chút đánh giá, nhìn không ra là tin hay là không tin.
“Đương nhiên, sao ta lại phải lừa con.” La Kỳ nói.
“Vậy sao mẹ lại đột nhiên hủy bỏ kế hoạch du lịch cùng cha?” Cung Âu đi hai bước đến trước mặt của bà, mắt đen hùng hổ dọa người nhìn bà chằm chằm: “ Mẹ, mời mau thành thật nói cho con biết.”
La Kỳ bị áp lực trên người con trai ép cho có chút yếu, bà không khỏi lui về phía sau hai bước, ánh mắt khẽ động, rồi nói: “Đó là bởi vì cha con lại sắp có một nhà máy rượu mới, vội vàng xử lý những việc kia.”
Câu nào nói cũng đều có lý, không chê vào đâu được.
“. . .”
Cung Âu nhìn bà chằm chằm, không có lên tiếng, môi mỏng mím chặt, mặt của anh lạnh như băng tuyết, không nhìn ra cảm xúc nào.
“Đi thôi con yêu, chúng ta trở về, cha con thấy con nhất định sẽ thật cao hứng.”
La Kỳ khẽ cười nói, nhiều lần vội vã chuyển đề tài đi.
Bà không muốn lại cùng Cung Âu thảo luận tới chuyện của Thời Tiểu Niệm, càng không muốn nhìn thấy Cung Âu vì Thời Tiểu Niệm tức giận.
Nghe vậy, Cung Âu bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng lạnh lùng: “À.”
“. . .”
La Kỳ giật mình nhìn về phía anh.
“Con sẽ trở về cùng mẹ.” Cung Âu nhìn bà chằm chằm, từ đôi môi mỏng phát ra từng chữ từng chữ: “Trước khi không tìm được Thời Tiểu Niệm, con sẽ luôn đi theo mẹ.”
Trong nháy mắt vẻ mặt La Kỳ trở nên có chút cứng nhắc, nhìn Cung Âu : “Ta nói, ta không có bắt Thời Tiểu Niệm.”
“Không phải mẹ ngại con trai luôn luôn không có thời gian ở cùng mẹ sao, hiện tại con có thời gian, con ở cùng mẹ!”
Cung Âu nói.
Một ngày không gặp được Thời Tiểu Niệm, anh sẽ theo bà một ngày; một năm không gặp được, anh theo một năm; cả một đời không gặp được, anh theo cả đời.
Khóe mắt La Kỳ nhẹ nhàng co quắp, có chút miễn cưỡng lộ ra nụ cười : “Đương nhiên ta hoan nghênh con ở bên ta, chỉ là, con không cần phải để ý đến N.E sao?”
“Mặc kệ.”
Cung Âu nói thẳng.
“. . .” La Kỳ nhíu mày nhìn anh, không nói cái gì, đi về phía trước.
Cung Âu nhắm mắt theo đuôi của bà.
La Kỳ im ắng thở dài, con của bà thực sự có tình thương đặc biệt thấp, trí năng người máy phức tạp thì đều có thể phát triển nghiên cứu cho đẹp, nhưng không hiểu, sao anh có thể biểu hiện được việc quan tâm tới Thời Tiểu Niệm, bà lại càng không thể nói cho anh biết tung tích.
May mắn, chỗ giấu Thời Tiểu Niệm là chồng bà tự chọn, cái chỗ kia không có tín hiệu, im ắng không có bóng người, trong thời gian ngắn Cung Âu sẽ không tìm thấy.
Chờ dần dần, có lẽ, Cung Âu có thể từ bỏ tìm kiếm Thời Tiểu Niệm.