Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“. . .”
Có cô gái trẻ quý tộc kinh ngạc che miệng mình, khó nén kích động nhìn Cung Âu.
Thì ra Cung Âu người thật đẹp trai như thế.
Cung Âu rất ít tham gia tụ hội quý tộc, càng không hòa hợp cùng những người trẻ tuổi này, trong bọn họ còn có không ít người đều là lần đầu nhìn thấy Cung Âu.
“Xin hỏi, anh đến tìm Cung phu nhân sao?”
Một cô gái quý tộc lấy hết dũng khí, mặc chiếc váy dài đi đến trước mặt Cung Âu, ánh mắt trong suốt mang theo một chút ngượng ngùng.
“Bà ở đâu?”
Cung Âu lạnh giọng hỏi, tiếng nói từ tính dọa người.
Cô gái vội vàng chỉ ra phương hướng bàn ăn, Cung Âu nhìn theo cô chỉ, ánh mắt lạnh lẽo : “Cám ơn.”
Sau khi ném ra câu cảm ơn lạnh lùng, Cung Âu nhanh chân đi về phía trước, tới bên bàn tiệc nắm chặt tay La Kỳ kéo bà lên, cưỡng ép kéo bà rời đi.
“Cung Âu, con còn chưa có chào hỏi với các trưởng bối.”
La Kỳ bị con trai kéo ra ngoài, ngay cả chiếc mũ mình yêu như mạng cũng không kịp cầm, ngược lại lộ ra chật vật.
“. . .”
Cung Âu lạnh lùng, một câu cũng không có, tiếp tục nắm chặt La Kỳ đi ra, lễ phục La Kỳ kéo lê mặt đất, bị lôi một đoạn khá dài.
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm mà nhìn bọn họ.
Trong tòa thanh cổ có rất nhiều người, nhưng một tiếng cũng không nói ra.
Cung Âu nắm tay La Kỳ vượt qua đám người, sắc mặt luôn lạnh, đi ra cửa lớn.
Người trong bữa tiệc như bị phù phép, tất cả đều như đầu gỗ đứng đó, rất lâu, trên bàn ăn vang lên một tiếng cay nghiến: “Thật sự là không có lễ phép, huyết thống của người phương Đông thế là không được, tôi xem danh tiếng Cung gia có còn một mực hùng mạnh được thế hay không, tôi sẽ chờ xem chuyện cười của họ.”
Có quý tộc ghen ghét Cung gia châm biến nói.
Còn lại một đám quý phụ ngượng ngùng, không nói gì, nhìn nhau khẽ cười.
Kỳ thật đặt vào vài thập niên trước, mỗi một gia tộc trong đám bọn họ ngồi đây đều có danh vọng hơn Cung gia.
Cung gia có huyết thống người phương Đông càng nhiều, kỳ thật bọn họ đều thấy chướng mắt, nhưng khi có Cung lão gia và Cung Âu, Cung gia ở trong Châu Âu càng ngày lớn mạnh, danh vọng đã sớm che hết quý tộc huyết thống chính quy bọn họ.
Đương nhiên trong lòng mỗi người có nhiều hoặc có một chút khó chịu.
La Kỳ bị Cung Âu cưỡng ép lôi ra khỏi thành cổ, có chút khó chịu và không vui : “Cung Âu, con làm sao vậy, con không có lễ phép căn bản sao?”
Tại sao một tiếng chào hỏi mà cũng không có, lôi bà ra đây, đây là hành vi không lễ phép.
Cung Âu kéo La Kỳ ra bên ngoài, thẳng đến trước hồ bơi, hồ bơi ở dưới ánh đèn hiện ra sóng nước lấp loáng, anh đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn mẹ mình: “Thời Tiểu Niệm ở đâu?”
La Kỳ biết sớm muộn gì Cung Âu cũng tìm tới nơi của bà, nhưng không nghĩ tới anh đã tìm dến nhanh vậy, không phải chỉ chia tay sao, anh còn quan tâm Thời Tiểu Niệm thế?
Bà đứng ở trước mặt anh, đưa tay sửa sang lại váy một chút, trấn định hỏi lại: “Thời Tiểu Niệm sao? Con yêu, sao con lại tới Anh quốc?”
“Ít giả bộ đi, lập tức giao Thời Tiểu Niệm ra.”
Cung Âu lạnh lùng nhìn bà thốt lên, thân hình cao lớn mang theo áp bức vô hình.
“Cái gì mà giao Thời Tiểu Niệm ra, ta nghe không hiểu con đang nói gì.” La Kỳ cũng không thừa nhận, đi qua ngồi xuống ghế, tư thái ưu nhã.
“Khi đó, mẹ không chỉ phái người cưỡng ép Thời Tiểu Niệm! Mẹ biết đứa bé trong bụng cô ấy của con, cho nên mẹ bắt cô ấy!” Hai mắt Cung Âu hung dữ nham hiểm nhìn về phía bà, nói từng câu từng chữ: “Mẹ muốn cướp đứa bé, vì sao?”
Anh trước kia không có tin tưởng qua Thời Tiểu Niệm.
Thẳng đến khi nghĩ rõ ràng sự tình ở trong này anh mới hiểu được, khẳng định trong lòng Thời Tiểu Niệm oán niệm anh chết mất rồi.
“. . .”
Cái gì mà cướp, nó chính là đời sau của Cung gia.
La Kỳ ngồi ở chỗ đó suy nghĩ, may mắn ánh đèn bên bể bơi không tính mạnh, không có soi rõ tất cả vẻ mặt của bà.
Bà ngồi, dừng một chút rồi ngước mắt nhìn Cung Âu: “Sao nào, không thấy Thời Tiểu Niệm sao?”
La Kỳ dịu dàng hỏi.
Cung Âu đã ngồi máy bay một thời gian dài, lại vì nghe ngóng hướng đi của La Kỳ một thời gian, sớm đã không còn có kiên nhẫn, anh trầm giọng mở miệng : “Con có thể đứng ở chỗ này, thì xác định Thời Tiểu Niệm trong tay mẹ! Mẹ giao cô ấy ra! Nhanh lên!”
La Kỳ giật mình kinh ngạc nhìn thái độ của Cung Âu: “Mẹ con của chúng ta đã lâu không gặp, con lại cho mẹ thái độ này sao? Mỗi lần con đều vì Thời Tiểu Niệm mà nổi giận với ta sao? Không phải con đã bỏ nó sao, thế nào, tình cũ khó quên?”
Điểm ấy La Kỳ lại rất lo lắng.
Cung Âu nếu còn tình cũ khó quên với Thời Tiểu Niệm, như vậy bà ta càng không có khả năng nói cho anh tung tích của Thời Tiểu Niệm, nếu không tình cũ cháy lên, tất cả trở lại ban đầu.
“. . .”
Cung Âu đứng ở trước mặt bà, mắt đen âm lãnh nhìn bà chằm chằm: “Giao Thời Tiểu Niệm ra!”
“Con có phải vẫn còn tình cảm với nó hay không? Cung Âu, rốt cuộc đến cùng con nghĩ cái gì?” La Kỳ bối rối về vấn đề này, nghiêm mặt hỏi.
“La Kỳ, mẹ có thể đừng nói nhiều lời với con như vậy không! Mau giao Thời Tiểu Niệm ra!”
Cung Âu điên cuồng gào lên, hoàn toàn không còn kiên nhẫn, hai mắt tức giận trừng bà, tay nắm thành đấm, cảm xúc đã lạnh tới hạn.
Ban đêm yên tĩnh, giọng của anh cực kỳ nóng nảy.
La Kỳ ngồi ở trên ghế, kinh ngạc nhìn Cung Âu, bà là phụ nữ, nhạy cảm nói: “Con thực sự không quên tình cũ với Thời Tiểu Niệm, có phải con đang nghĩ, Thời Tiểu Niệm không có bị ép, cho nên muốn tìm cô ta về một lần nữa?”
Anh đúng là muốn tìm Thời Tiểu Niệm lần nữa.