Chiếc thuyền kia không thể tiến về trước, trực tiếp bị nước biển đập lên đá, sau đó rơi vào trong nước, cũng không nhìn thấy dấu vết của chiếc thuyền giấy.
“Thời tiểu thư, loại biện pháp cầu cứu này là ngu xuẩn, đừng bảo nước biển nơi này chảy xiết, cho dù thuyền giấy ra được, phương hướng dòng chảy sẽ vẫn tới đây.”
Charles nhắc nhở cô.
“...”
Thời Tiểu Niệm mím môi, ánh mắt vô thần, tâm tư của cô bị Charles đoán được.
Cô cũng biết loại biện pháp này là rất ngốc, nhưng cô còn có thể có biện pháp nào, nơi này không có một người để ý tới cô, không biết bờ biển có người hay không, nhưng đến động vật cũng không đi qua.
Cô là một người phụ nữ có thai, làm sao chạy ra toà tháp cao đứng vững này, cô làm sao có cách cầu cứu?
Thời Tiểu Niệm có chút tuyệt vọng, không có dừng lại động tác trong tay, tiếp tục viết lên oán hận đối với Cung gia, sau đó xếp thành thuyền giấy ném xuống.
Cô càng không ngừng viết, càng không ngừng gấp, càng không ngừng ném.
“Thời tiểu thư, tôi nhìn hiểu chữ phồn thể.” Charles ngồi xổm người xuống người cô, có chút lúng túng nhắc nhở cô.
Cô lại ở trước mặt quản gia Cung gia là ông, viết từng câu từng câu oán hận Cung gia, ông thấy mà xấu hổ.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, thần sắc không thay đổi, không có một chút bối rối khi bị biết được, cô tiếp tục xếp lại thuyền giấy trong tay, sau đó ném xuống.
Cô ngắm nhìn biển lớn rồi nói: “Tôi biết Phương Tây cũng có Thần biển, ông nói Thần biển sẽ thấy oán hận của tôi, đến giúp đỡ tôi chứ?”
Một người tuyệt vọng, đến loại trình độ gì mới tin tưởng có thần tồn tại.
Charles ngồi xổm ở bên cạnh cô nói không ra lời, nhìn cô viết từng câu từng chữ, cau mày nói : “Thời tiểu thư, cô thật sự oán hận Cung gia như vậy sao?”
“Bọn họ giống như kẻ cướp xâm nhập cuộc sống của tôi, tôi cũng không thể phản kháng, hiện tại, bọn họ còn muốn hủy đi tương lai của tôi, hủy đi đứa bé của tôi.” Thời Tiểu Niệm nói ra từng chữ, chuyển mắt nhìn về phía Charles: “ Nếu như là ông, ông không hận sao?”
“Đứa trẻ có thể lớn lên ở trong quý tộc là phần vinh dự.”
Charles nhắc nhở cô.
“Xin lỗi, vinh dự này ở trong mắt tôi không đáng một đồng.” Thời Tiểu Niệm gấp lấy thuyền giấy tiếp tục vứt xuống vách đá, hai con ngươi ảm đạm trống rỗng nhìn nước biển nuốt chửng hết thuyền giấy.
“...”
Charles trầm mặc ngồi xổm bên cạnh người cô, trên thế giới này mọi người đều có lập trường, lập trường khác biệt, nhìn thế giới cũng không giống nhau.
Chỉ là Thời tiểu thư oán hận Cung gia như thế, làm sao chịu thanh thản ổn định mà dưỡng thai.
Chỉ sợ cô sẽ còn nghĩ ra rất nhiều biện pháp để chạy trốn hoặc cầu cứu.
Thật sự là hao tổn tâm trí.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, gió biển thổi vào, gió rất lớn, khiến cho tóc dài buộc lên của cô gần như thổi bung.
Trên lòng bàn tay của cô để một chiếc thuyền.
Gió thổi qua, thuyền giấy liền bị thổi rơi, mang theo hận ý dày đặc từ cô trôi đi tới chỗ xa hơn.
...
Anh quốc, một thành phố rất đẹp đẽ, tại tòa thành cổ đang tổ chức một buổi dạ tiệc quý tộc.
Bóng đêm bao phủ cả tòa thành cổ, trong tòa thành cổ kính, ánh sáng lung linh, người trẻ ăn mặc hoa phục đẹp đẽ, tụ tập ở cùng một chỗ khiêu vũ.
Hiện trường có ban nhạc trình diễn một khúc nhạc.
Những người đàn ông thành thục tập hợp nói chuyện với nhau về diện tích đất, nhà máy rượu sở hữu và khu vực đảo, nhóm bạn gái thì ngồi trên chiếc bàn dài hưởng thụ bữa tiệc mỹ thực, từng người ăn mặc gọn gàng, không mang đồ trang sức không hiếm.
Bản chất con người có lẽ đều luôn giống nhau, thế là dẫn đến phụ nữ quý tộc tập hợp một chỗ cũng khoe khoang chồng, khoe khoang con trai con gái, khoe khoang thú cưng mới có của mình...
Điểm này, người ở trên cao giống nhau như đúc.
La Kỳ ngồi ở vị trí trung tâm, đưa chiếc mũ xinh đẹp cho người hầu ở sau lưng, tay cầm lấy ly rượu đỏ, nhẹ nhàng nhấm nháp.
Bà là người phương Đông, ngồi ở trong đám phụ nữ tóc vàng mắt xanh vô cùng nổi bật, mà bà càng giống như là tâm điểm tập trung ánh nhìn toàn trường.
Cái này tất cả nhờ cậy chồng và con trai của bà, chồng bà mới có một nhà máy rượu mới, đang chuẩn bị vượt qua rượu của gia tộc Lancaster, mà con của bà càng là mục tiêu của toàn thế giới, gần đây tiêu thụ ra được một nhóm người máy hạn chế, danh tiếng đang lên.
“Chồng tôi để tất cả mọi người ở trong công ty theo dõi máy tính, mới cướp được một chiếc vé, mua được một người máy.” Một phụ nhân quý tộc nói với La Kỳ:“ Đàn ông đều luôn phát mê khoa học kỹ thuật, lúc chồng tôi có được người máy, so với khi có được đảo còn vui vẻ hơn.”
“Số lượng quá ít, con trai của tôi lại không mua được, vì thế nó còn buồn bã vài ngày. Cung phu nhân, có thể xin bà hỗ trợ một chút, tôi nguyện trả thêm gấp đôi giá tiền.” Một người khác cũng nói theo.
La Lỳ đứng ở nơi đó nghe người đầy bàn lấy lòng, trên đuôi lông mày mang theo một vẻ đắc ý không che giấu được, ưu nhã đặt ly rượu xuống nói: “ Tôi không hiểu nhiều, nhưng tôi nhất định sẽ hỏi thăm cho các vị.”
“Cung phu nhân nếu đã mở miệng, khẳng định không có vấn đề.”
“Người trẻ tuổi bây giờ đều là dựa vào cha mẹ, có thể giống như Cung thiếu gia, bản thân xông ra thiên hạ ít càng thêm ít, cung phu nhân thật sự là hạnh phúc.”
“Không chỉ thế, Cung thiếu gia còn được Nữ Vương tự mình ca ngợi, gọi cậu ấy là ánh sáng quốc gia, kiêu ngạo của quốc gia, đây là vinh dự lớn bao.”
“...”
La Kỳ nghe vậy cực kỳ vui vẻ, ngồi ở chỗ đó nói: “Các vị quá khen.”
“Đúng rồi, tôi còn nghe nói, Cung gia và gia tộc Lancaster sẽ có quan hệ thông gia, Cung thiếu gia cùng Mona tiểu thư còn bị truyền thông tung ra ảnh chụp, có phải là muốn liên hợp rồi không? Đây chính là đại sự trấn động toàn châu Âu.” Có quý phu nhân hỏi.
La Kỳ mỉm cười : “Chuyện của người trẻ tuổi để người trẻ tuổi tự mình quyết định, tôi rất thích thấy nó thành thân.”
Lời này nghe khiêm tốn, nhưng vừa ra cũng là đáp án khẳng định.
Tất cả quý phụ trên bàn xôn xao một hồi, ánh mắt của mọi người nhất thời đều muôn màu muôn vẻ, có hâm mộ, cũng có ghen ghét, cũng có không cam lòng.
Nhưng cuối cùng, tất cả mọi người hóa thành những tiếng chúc mừng.
Ai bảo trên bàn tiệc này không có người nào gia tộc cường thế qua được Cung gia, mọi người cũng không có tiện nói gì.
Bên này vô cùng náo nhiệt, bỗng nhiên nghe ấm nhạc bỗng dừng chỉ, tiếng nhảy múa cũng ngừng lại.
Trên bàn tiệc, các quý phụ rối rít quay đầu.
Chỉ thấy tất cả người trẻ tuổi bên kia đều ngừng khiêu vũ, nhìn ra phía ngoài của.
Ánh đèn chuyển động, chiếu xuống một ánh sáng vàng rực rỡ.
Có một trận tiếng kinh ngạc vang lên ở trong thành cổ.
La Kỳ ngồi ở chỗ đó, nhìn theo ánh mắt những người trẻ tuổi ra cửa, chỉ thấy Cung Âu gió bụi mệt mỏi đứng đó.
Cung Âu.
Nó đã tới.
Cung Âu thân mặc một bộ âu phục màu xám, dáng người thẳng tắp đẹp trai, khuôn mặt anh tuấn ở dưới ánh đèn lộ ra lạnh lùng, đường nét rất sâu, môi mỏng mím chặt, không có một chút đường cong, mũi cao thẳng không thua người ngoại quốc, một đôi mắt màu đen thâm thúy đang nhìn bốn phía, tìm kiếm cái gì.