Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tôi không đói bụng.”
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói, mặt không thay đổi ngồi trên giường lớn.
“Thời tiểu thư, cái này dựa trên công thức dinh dưỡng của bác sĩ, căn cứ tình trạng thân thể của cô mà định ra, phu nhân đã phân phó, nhất định phải nghe bác sĩ làm theo.” Charles nói ra, dịu dàng giống như Phong Đức.
Thời Tiểu Niệm nhìn ông lấy ra một chiếc bản nhỏ kiểu cổ, đặt bữa tối lên, động tác thân sĩ mà ôn hòa.
Lời ông giống như quan tâm cô, nhưng cô biết, ở trong mắt bọn họ và La Kỳ, cô chỉ là một người sinh con.
Sinh ra sinh mệnh nhỏ cho Cung gia, sinh ra, liền có thể cút đi rồi.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở cạnh giường, nhìn Charles một đầu tóc nâu quăn ngắn, nói: “Tôi không muốn ăn, tôi xuống dưới đi một chút.”
Cô đứng khỏi giường đi ra bên ngoài.
“...”
Charles nhìn điểm tâm trên bàn, cau mày, lại chuẩn bị vô ích.
Ông đuổi theo bước chân Thời Tiểu Niệm, kiên nhẫn nói: “Thời tiểu thư, cô cần gì phải khó dễ chính mình, Bảo Bảo cũng là của cô, cô cũng hi vọng nó có thể khỏe mạnh mà lớn lên, đúng không?”
Thời Tiểu Niệm đứng lại ở cửa thang máy, nghe vậy, cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy, Bảo Bảo là của tôi, vì sao các người lại muốn đoạt đi?”
“Phu nhân để ý Bảo Bảo, chịu nhận Bảo Bảo, Thời tiểu thư hẳn là vì thế cảm thấy cao hứng, rất nhiều đàn ông quý tộc đều có con riêng, vì bảo đảm thanh danh quý tộc, đều chọn để đám trẻ ở bên ngoài, trọn đời không cho danh phận.”
Charles nói.
“Cho nên tôi còn phải cảm tạ Cung gia sao?” Thời Tiểu Niệm cảm thấy buồn cười.
Cái này chính là Logic của bọn cướp.
“Thời tiểu thư cực đoan với phu nhân, phu nhân vẫn quan tâm cô, hôm nay còn gọi điện thoại hỏi cô có tốt hay không.” Charles đi theo Thời Tiểu Niệm vào thang máy, nói với cô.
Trách nhiệm của ông chính là trông coi Thời Tiểu Niệm, cố gắng để cô vui vẻ thoải mái, yên lặng sinh ra con của Cung gia.
“Vậy ông nhớ phải giúp tôi chuyển lời cho Cung phu nhân, bà và con trai bà đều ra vẻ bọn cướp trang nghiêm, hủy đi cuộc sống của người khác còn tự cho là đúng.” Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói: “Nếu như con của tôi lớn lên ở Cung gia, đó mới là bi kịch.”
Tương lai, sẽ chỉ biết ra vẻ trang nghiêm của La Kỳ, hoặc là tự cho mình siêu phàm như Cung Âu.
“...”
Charles đứng ở vị trí phía sau người cô hai bước, nghe vậy, kinh ngạc mà nhìn cô, trong lúc nhất thời không tìm được lời cãi lại.
Ông vẫn lần đầu tiên nghe được có người mắng Cung gia thế.
Cái này nếu như bị lão gia mà nghe được, chỉ sợ Thời tiểu thư sẽ không qua nổi một ngày tốt lành.
Cửa thang máy mở ra trước mặt bọn họ, Thời Tiểu Niệm đi ra tháp cao, phía dưới là một đám bảo vệ người ngoại quốc, cô đi giày đế băng, đi về phía trước, đến bên vách đá.
Cô ngồi lên một khối đá bằng phẳng, rũ mắt nhìn nước biển càng không ngừng đập vào vách đá, văng lên một chút mát mẻ.
Từng sóng biển càng lớn hơn trước, không bình tĩnh chút nào.
Nhìn nước biển nhào về phía bên vách đá, Thời Tiểu Niệm có loại ảo giác, nếu như người rơi xuống, đại khái sẽ nhanh chóng bị nuốt trôi hết, không tìm thấy được chút dấu vết sống sót.
“Thời tiểu thư, trên vách đá rất lạnh, cầm cái đệm ngồi lên đi.”
Charles nhanh chóng mang một cái đệm, dịu dàng nói với cô.
“Tôi không cần.” Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói: “ tôi cần giấy và bút.”
“Có thể, xin Thời tiểu thư ngồi lên cái đệm.”
Charles nói ra.
“...”
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn ông một cái, không tiếp tục kiên trì cái gì, đưa tay tiếp nhận cái đệm ông đưa ra ngồi.
Chỉ chốc lát sau, Charles lấy ra một chồng giấy bút, giấy vẽ kẹp trên bảng vẽ, đại khái biết cô vẽ truyện tranh, đến giấy vẽ cũng chuẩn bị xong.
Thời Tiểu Niệm không phải muốn vẽ, cô viết trên giấy ra một loạt dòng chữ phồn thể——
【 Cung Âu, em hận anh! 】
Viết xong, Thời Tiểu Niệm gấp giấy vẽ lại, gập thành dáng vẻ chiếc thuyền sau đó ném xuống dưới.