Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 638: Chương 638: Chương 338: Bỏ lỡ tháp cao 2




Một số bảo vệ cùng Charles không thấy ở Cung gia, đều chưa từng xuất hiện ở trong ống kính giám sát.

Như vậy chỗ ẩn trốn là nơi không có máy giám sát, La Kỳ cho tới bây giờ không gọi điện thoại, có lẽ tín hiệu bên kia không tốt, thậm chí là không có.

“Vâng, nhị thiếu gia.”

Trợ lý gật đầu.

Một loạt xe con chậm rãi rời khỏi con đường, tháp cao bị bọn họ ném ở phía sau, càng lúc càng xa, càng lúc càng xa.

Vì tìm Thời Tiểu Niệm, lần này Cung Âu hao tốn không ít tài lực, anh dùng chuyên nghiệp của mình đi giám sát tất cả người hầu trên dưới Cung gia, ý đồ tìm ra dấu vết từ trên người họ.

Nhưng cha mẹ của anh lại rất nhẫn nại, chớ nói bản thân không có đi gọi điện thoại, không đi xem tình huống của Thời Tiểu Niệm, mà người phía dưới cũng không ai đi.

Tiền bạc anh đổ vào những đại công trình từng ngày càng bốc hơi.

Tiền với anh mà nói cũng không phải là việc gì ghê gớm, chỉ là chờ đợi chút xíu thời gian, Cung Âu cũng không đợi được, Thời Tiểu Niệm càng không đợi được.

Xe con chậm rãi lái vào tòa thành Cung gia, tòa thành Cung gia là do cha Cung tạo dựng lên, tòa thành xây dựng ở trên mặt hồ.

Xa xa nhìn lại, giống như hai tòa thành gương.

To lớn, lộ ra tuổi tác đã lâu, tổng thể thành cổ dựa theo phong cách thế kỷ 17.

Xe con chậm rãi lái vào mảnh đất phía trước Cung gia, Cung Âu ngồi ở phía sau, nhìn bản đồ trên máy tính, suy tính La Kỳ còn có thể giấu Thời Tiểu Niệm ở nơi nào.

“Kiều, em không có ăn vụng kẹo trái cây của anh, em không biết kẹo đi đâu.”

Một tiếng cô bé truyền đến.

Cửa sổ xe mở ra, Cung Âu quay đầu nhìn, chỉ thấy ở bên bụi hoa, có một bé trai sáu bảy tuổi chống nạnh tức giận trừng mắt nhìn cô bé: “Chính là em ăn trộm kẹo trái cây của anh! Anh muốn đi nói cho bếp trưởng!”

“Anh phải tin em, em không có ăn vụng.”

Cô bé gấp đến độ sắp phát khóc, duỗi tay nắm lấy cậu bé, mái tóc dài cột đuôi ngựa màu vàng không ngừng lay động.

Cung Âu ngồi ở trên xe, ngực không khỏi bị đè nén, thốt ra: “Dừng xe.”

Xe con bỗng nhiên phanh lại.

Cung Âu nhìn ngoài cửa sổ, đứa bé trai tức giận trừng mắt nhìn cô bé : “Anh không tin em, chỉ có em và anh, anh không ăn, thì chính là em ăn vụng! Về sau anh sẽ không tiếp tục chơi với em nữa!”

“Kiều, anh đừng mách mà, em thật sự không có ăn vụng, em rất thành thật, em thành thật mà.”

Cô bé ủy khuất khóc lên.

“Anh không tin em đâu!”

Đứa bé trai đẩy mạnh cô bé một cái.

Phút chốc đấy, Cung Âu giống như nhìn thấy hình ảnh Thời Tiểu Niệm bị anh ép buộc đi nạo thai, sắc mặt khó coi vô cùng.

Cô bé ngã mạnh xuống đất, trên chiếc váy xinh đẹp dính phải bùn đất, khóc càng thêm lớn tiếng hơn.

“Nhóc làm gì vậy?”

Cung Âu lập tức đẩy cửa xe ra, hai chân thon dài từ xe bước xuống.

Bé trai đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn anh, tức giận ởtrên khuôn mặt nhỏ còn chưa có kịp tiêu tan.

Cung Âu lạnh mặt đi tới, một tay nhấc cô bé dưới đất lên, hai con ngươi âm trầm nhìn chằm chằm vào cậu nhóc, môi mỏng khẽ động: “Ai cho phép cháu khi dễ em gái?”

“Em ấy trộm kẹo trái cây!”

Bé trai lập tức chỉ cô bé nói đúng lý.

“Em không có ăn vụng, Kiều.” Cô bé ủy khuất khóc, một bên khóc còn một bên thì kéo tay của cậu bé, muốn cùng cậu bé chơi đùa.

“Cô bé nói không có ăn vụng, sao cháu lại không tin?”

Cung Âu lạnh lùng hỏi ra, mắt đen bén nhọn theo dõi cậu nhóc.

Đứa bé trai đứng ở đó bị ánh mắt của anh hù dọa, bĩu môi, cố làm bộ khí thế trừng lại anh: “Chú là ai? Nơi này là đất Cung gia, người ngoài không thể tiến vào!”

“Kiều.” Tài xế có chút bối rối từ trên xe xuống, khẩn trương nói với cậu nhóc: “Đây là thiếu gia, mau mau xin lỗi.”

Bé trai và bé gái đều là con cái người làm Cung gia.

Đương nhiên thân phân địa vị hèn mọn.

Toàn bộ lời nói đều dùng Anh văn, tài xế cũng chỉ nói là thiếu gia, đứa bé trai sửng sốt một chút, ngây thơ hỏi một câu: “Nhị thiếu gia sao?”

Mặc dù là những đứa bé không biết Cung gia không có đại thiếu gia, nhưng lại có một nhị thiếu gia, mà nhị thiếu gia cũng ít xuất hiện ở Cung gia.

“Chào thiếu gia.”

Cô bé đứng ở nơi đó nức nở nhỏ giọng nói với Cung Âu.

“Còn con!” Tài xế lập tức vỗ đứa bé trai một cái, đứa nhỏ này muốn chết à, nhìn thấy thiếu gia cũng không chào hỏi.

Bé trai đứng ở nơi đó, giãy dụa rất lâu mới miễn cưỡng nói ra một câu: “Chào thiếu gia.”

Cung Âu đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào cậu bé: “Nói, cháu tin cô bé, sẽ không có không để ý tới cô bé.”

“...”

Bé trai nghe nói như thế một mặt phiền muộn, nhưng nó đã được bồi dưỡng phải biết phân biệt trên dưới, đành phải nói với cô bé: “Anh tin em, sẽ không có không để ý tới em.”

“Thật sao?”

Cô bé còn nhỏ, không nghe hiểu thật giả, nghe vậy nín khóc mỉm cười, lập tức vui vẻ nắm tay cậu bé.

Thế giới của con nít luôn luôn đặc biệt dễ dàng.

Cung Âu rũ mắt nhìn chúng, quay người rời đi, tài xế vội vàng ân cần mở cửa xe cho anh, Cung Âu lên tiếng lạnh lùng: “Tôi đi một chút, chú lái về trước đi.”

“Vâng.”

Tài xế cúi đầu.

Cung Âu đi trên đường, cây cối xung quanh um tùm, anh đưa tay cởi âu phục ra cầm trong tay, đi về phía trước từng bước một, trên mặt anh tuấn không có biểu lộ cái gì, mắt đen cực kỳ thâm thúy.

“Cung tiên sinh, vì sao anh không tin tôi? Tôi sẽ không mang thai con anh!”

“Không, không, không, bên cạnh tôi không có đàn ông, không có người nào, không có bất kỳ động vật nào, ngay cả hoa cũng là cái, có thể sao? Điện thoại đường dài không mắc sao?”

“Cung Âu, đám người kia không có vũ nhục em, thật sự không có.”

“Cung Âu, đứa bé là của anh.”

“Vì cái gì số lần anh chịu tin tưởng em ít như vậy? Vì cái gì đối với bất cứ chuyện gì anh cũng không thể có đủ lý trí, chỉ tin tưởng mình. Được rồi, em biết cái này cũng không trách anh, coi như em chưa nói qua.“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.