Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bị người không tin mùi vị như nào, Cung Âu không có trải nghiệm qua.
Nhưng anh chợt nhớ tới, bời vì không tin tưởng, Thời Tiểu Niệm mới giống như cô bé đó, rơi qua rất nhiều nước mắt.
Mặc kệ cô nói thế nào, anh vẫn không tin.
Dù cô nói con là của anh, anh đều không tin, thậm chí muốn bỏ con của mình.
Anh khốn khiếp như vậy, làm sao Thời Tiểu Niệm có thể nhịn.
Giầy của Cung Âu giẫm lên một gốc cây, ngực không thoải mái, cả người có chút nóng nảy, giống như là có cái gì ngăn chặn cổ họng và ngực của anh, khiến anh buồn bực gần như ngạt thở, lại không phát tiết ra.
Anh hung hăng giẫm lên cây khác, đó là một gốc cây quý được Cung gia đặc biệt bồi dưỡng, bị Cung Âu giẫm thành một đống bùn đất.
Hai tháng.
Anh vẫn không có tìm được cô, tiếp tục như thế, anh sợ đến khi anh tìm được, cô đã không còn hơi thở.
Cung Âu một đường về tới thành cổ, trên giầy dính đầy bùn đất.
Anh đi vào cổng vòm cao, có người hầu đã sớm đợi chờ ở đó: “Thiếu gia, ông chủ từ nhà máy rượu trở về, đang trong thư phòng, mời cậu đi qua một chuyến.”
“...”
Cha.
Cha so với mẹ của anh càng là nhân vật khó chơi, mẹ có dịu dàng của phụ nữ, cha anh chỉ có tuyệt đối, chỉ có danh vọng và vinh dự của Cung gia.
Nửa giờ sau, Cung Âu từ trong thư phòng đi ra, trên mặt có thêm vết thương, máu từ vết thương chảy xuống, hình thành những giọt máu chảy, nổi bật khuôn mặt đẹp trai của anh, có mấy phần không bị trói buộc.
Trong nhà La Kỳ ăn mặc tương đối tùy ý, đang ngồi ở trong phòng khách uống trà.
Thấy Cung Âu từ hướng khác tới, tay cầm chén khẽ rung một cái, vội vàng buông ra, lo âu nghênh đón: “Cung Âu, sao lại bị thương hả? Con lại khiêu chiến uy quyền của cha con.”
Trong nhà, Cung Úc cực kỳ nghe lời chồng bà, cho nên bình thường không được niềm vui, Cung Âu IQ nổi bật đạt được niềm vui, lại vẫn không thích nghe lời.
Đại khái đây chính là chuyện nhức đầu nhất cả đời chồng bà.
“...”
Sắc mặc Cung Âu nhìn không tốt, đẩy La Kỳ ra, đi thẳng tới ghế sofa xanh biếc ngồi xuống.
“Con biết rõ cha con sẽ không nói cho con tung tích Thời Tiểu Niệm, vì sao còn muốn đi tìm?” La Kỳ ngồi xuống cạnh anh, nhìn vết thương trên mặt anh có chút đau lòng.
“Vậy mẹ nói cho con biết.”
Cung Âu nhìn về phía bà, tiếng nói trầm xuống.
“Con trai, sao con lại mệt mỏi thế, đã bao lâu con không ngủ rồi?” La Kỳ lo lắng hỏi thăm.
“Ba ngày.”
Ba ngày trước vẫn phải suy nghĩ làm sao tìm được người nên không ngủ.
“Cái gì?” La Kỳ khiếp sợ nhìn anh: “Tại sao con có thể thế, thân thể sẽ không chịu nổi.”
Thế mà ba ngày không ngủ.
“Vậy mẹ liền nói tung tích của Thời Tiểu Niệm cho con, Cung Âu ngồi ở chỗ đó, mắt đen nhìn vào La Kỳ, trong mắt thiếu đi sắc bén của hai tháng trước: “Đã hai tháng, chưa đủ sao?”
Còn muốn anh tìm bao lâu.
Anh tìm đến sắp điên rồi, liều mạng tìm kiếm, lại không có một chút tin tức.
“Tại sao con phải tốt với Thời Tiểu Niệm như vậy? Cô ta đáng giá cho con lưu luyến vậy sao?” La Kỳ nói: “Con có biết không hôm qua cha con còn nói với ta, muốn để người ta đi tra về Thời Tiểu Niệm, nhìn xem là phụ nữ gì khiến con trai xuất sắc của ông si mê thế.”
Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu cứng đờ: “ Ông ấy muốn tra Thời Tiểu Niệm sao?”
Muốn đi tra Thời Tiểu Niệm, thì sẽ tra được thân thế bối cảnh thật sự của Thời Tiểu Niệm, còn có chuyện cũ năm đó.
Lần này anh vội vàng tìm người, còn không có đem chuyện đó hoàn toàn giải quyết hết.
“Đúng vậy, con biết cha con thế nào, chuyện khiến ông ấy tức giận không có nhiều, nhưng một khi tức giận, hậu quả không thể chịu nổi.” La Kỳ không biết suy nghĩ trong lòng Cung Âu, than nhẹ một tiếng nói: “Con đừng có tìm nó tiếp được không?”
“Nói tung tích cô ấy cho con biết.”
Ánh mắt Cung Âu khẽ động, cố chấp nói ra câu này.
“Không phải chúng ta giấu.”
La Kỳ nói.
“Cái này lòng dạ biết rõ cần gì nói láo với con, trên đời này có bao nhiêu người có bản lĩnh để con không tra ra được một chút tung tích?” Cung Âu cười lạnh một tiếng.
Trừ cha mẹ yêu quý của anh.
Sắc mặt La Kỳ biến đổi, nhìn chằm chằm vết thương trên mặt anh, mắt thấy vết thương càng chảy nhiều máu, bà càng thêm đau lòng: “Được rồi, không nói những cái này, mẹ xử lý vết thương cho con. “
Bà dời đề tài đi.
Mắt đen Cung Âu nhìn chằm chằm quan tâm trong mắt bà, khẽ nói từng chữ: “Mẹ, mẹ rất quan tâm con sao?”
“Đương nhiên mẹ quan tâm con, con là đứa con ta yêu quý nhất.”
La Kỳ không che giấu yêu thương với anh chút nào.
“Vậy mẹ nói tung tích của Thời Tiểu Niệm cho con.”
Cung Âu lại nói thêm một lần nữa, kiên quyết muốn câu trả lời.
“Cung Âu...”
La Kỳ không biết làm sao nhìn anh, chính là muốn nói cái gì, chỉ thấy Cung Âu ngồi ở chỗ đó, mắt đen liếc nhìn xung quanh.
La Kỳ thấy lạ không biết anh định làm gì, Cung Âu bỗng nhiên đưa tay với qua, ném chiếc đèn pha lê ở bên xuống đất.
“Choang.”
Đèn pha lê vỡ vụn.