Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“...”
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, thân thể không nhúc nhích, tay càng dùng sức nắm chặt pha lê.
Pha lê đã sớm vạch rách lòng bàn tay anh, máu tươi chảy giữa ngón tay, một giọt một giọt rơi lên trên đất, khiến thảm trắng tinh dích vào máu tươi.
“Hôm nay, ta nói cho con tung tích của Thời Tiểu Niệm, con và cô ta ở cùng một chỗ lần nữa, như vậy chiến tranh giữa con và cha con sẽ thật sự sẽ kéo ra.” La Kỳ quá rõ đó là hình ảnh đáng sợ thế nào.
“...”
“Con cưới Mona, kết thúc trách nhiệm gia tộc, ta sẽ khuyên cha con, để Thời Tiểu Niệm ở bên cạnh con, như vậy cô ta còn có thể chăm sóc cho đứa bé, không tốt sao?” La Kỳ thành tâm thành ý nói, đây đã là một bước cuối cùng bà có thể lui.
Bà luôn duy trì chiến tranh giữa cha con họ không có bộc phát.
Bà duy trì rất mệt mỏi.
“Mang anh trai ra, một câu không rời anh ấy, bắt cóc chuyển thành trách nhiệm hay sao?” Cung Âu bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nụ cười châm chọc, hai mắt lạnh băng nhìn vào La Kỳ.
Hai mắt La Kỳ phiếm hồng nhìn anh.
Cung Âu nhìn bà chằm chằm, độ cong khóe môi càng lúc càng lớn, rõ ràng đùa cợt, nhưng lại có chút khổ sở rõ ràng: “Đồng ý, con cưới Mona, để Thời Tiểu Niệm ủy khuất làm tình nhân, không đồng ý, con có lỗi với anh trai, có lỗi với Cung gia, Thời Tiểu Niệm có thể chết hoặc là sẽ bị giam lỏng cả đời, con vĩnh viễn cũng không gặp được, đúng không?”
Nói đến bi thương khổ sở như vậy, đơn giản là muốn nói cho anh biết cái này.
La Kỳ nhìn ánh mắt anh, nói: “Cung Âu, mỗi người có một lập trường cá nhân, cha con muốn danh vọng Cung gia, ta muốn một nhà hòa hợp.”
“Vậy con thì sao?” Cung Âu nhìn bà, cười hỏi: “Mẹ nghĩ tới con sao?”
Tại sao cái gì đều là bọn họ muốn có, vậy anh thì sao.
“Cung Âu...”
“...”
Cung Âu không nói lời nào.
Trầm mặc quá lâu.
Cung Âu bỗng nhiên nới lỏng vết thương, vứt pha lê nhuốm máu xuống, trong lòng bàn tay máu thịt nhầy nhụa, anh từ trên ghế sofa đứng lên, đi ra ngoài, mở miệng nói từng chữ: “Con sẽ cân nhắc.”
Giọng kia đè nén đắng chát.
La Kỳ nhìn bóng lưng anh, nhìn tay của anh một mực nhỏ máu, từng giọt từng giọt rơi xuống, chảy một đoạn đường.
Lòng của bà cũng không ngừng thấy đau theo.
...
Theo thời gian trôi qua, phong cảnh trước tháp cao cũng càng ngày càng khác biệt, sáng sớm toàn bộ bờ biển đều bị bao phủ bởi tầng sương mờ, xa xa nhìn lại, ánh mắt đều không rõ ràng.
Thời Tiểu Niệm vẽ sương mù ở chỗ tháp cao xuống, đem giấy phác hoạ gấp gọn bỏ vào bên trong 《 nhật ký Bảo Bảo 》.
Cô vẽ nên đứng hơi lâu, thân thể có chút mệt mỏi.
Thân thể cồng kềnh để cho cô càng ngày càng không thể đứng lâu hơn, sẽ đau lưng.
“Thời tiểu thư, sương mù nhất thời sẽ không tán hết, đi vào đi.” Charles đứng trong sương mù, trên tay cầm cây dù đen, che đi sương mù dày đặc.
Bên trên âu phục của ông đã có một chút ẩm ướt.
“Được.”
Thời Tiểu Niệm thản nhiên nói, một tay vịn eo đi đến tháp cao.
Đứng ở ngoài cửa ra vào, cô nhìn sương mù phía ngoài, vươn tay ra thử đụng vào, đầu ngón tay lành lạnh, cô nhịn không được hỏi nói: “Charles, tôi còn 13 tuần là đến ngày sinh đúng không?”
“Đúng vậy, Thời tiểu thư.”
Charles gật đầu.
“Cũng chỉ còn 13 tuần.” Thời Tiểu Niệm nói ra, giọng nói nhẹ như không có vang lên, cô nhìn sương mù trước mắt: “Sương mù bờ biển rất đẹp, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Ông nói tôi có phải đáng khinh bỉ hay không, bị giam lỏng lâu như vậy, vậy mà bắt đầu cảm thấy nơi này xinh đẹp, đẹp đến mức tôi đều không muốn rời đi.” Thời Tiểu Niệm đứng ở ngoài cửa nhìn sương mù nói, cười giễu một tiếng.
Charles đứng bên cạnh cô, thân thể hơi lui về sau một chút, chuyển mắt nhìn khuôn mặt thanh tú không trang điểm của cô, nhìn khóe môi cô có tia đắng chát: “Thời tiểu thư cảm thấy nơi này đẹp sao, hay là không muốn tách rời Bảo Bảo.”
Chỉ còn lại có 13 tuần.
Bảo Bảo sẽ ra đời, cô sẽ bị ép rời Bảo Bảo, cô không nỡ.
Đúng vậy.
Cô không muốn tách rời Bảo Bảo.
“Tôi không nghĩ tới, duyên phận của tôi và Bảo Bảo chỉ có mấy tháng mang thai mà thôi.” Thời Tiểu Niệm chớp mắt, ánh mắt chua xót: “Ông biết không, tôi là đứa trẻ bị vứt bỏ, trước kia cho tới bây giờ không có nghĩ tới muốn tìm cha đẻ mẹ đẻ của mình, thậm chí ngẫu nhiên còn thấy oán hận bọn họ.”
“Thời tiểu thư...”
Charles nhìn về phía cô.
“Bây giờ nghĩ lại, bọn họ có phải có nỗi khổ tâm trong lòng, cho nên mới bỏ rơi tôi hay không.” Thời Tiểu Niệm nói ra, ánh mắt có chút phiếm hồng: “Có lẽ tương lai, tôi cũng bị oán hận.”
“Thời tiểu thư, không đâu, tương nhất định tôi sẽ lấy《 Nhật ký Bảo Bảo 》 ra.”
Charles thề thốt với cô.
“Cảm ơn.”
Thời Tiểu Niệm nhìn sương mù phía ngoài khẽ gật đầu, giọng nói mang theo một chút cảm kích.
Cô thật sự không muốn để cho các bảo bảo oán hận cô.
“Thời tiểu thư, chờ sau khi rời đi nơi này, cô có tính toán gì không?” Charles nhìn chằm chằm vào cô hỏi, giọng điệu ân cần.
Làm bạn với Thời Tiểu Niệm lâu như vậy, Charles ở trên người cô gái trẻ này, thấy được sự hoàn toàn khác biệt ở người quý tộc.
Ông nhìn cô liều mạng nghĩ biện pháp cầu cứu, muốn chạy trốn đến cuối cùng phải chấp nhận, nhìn cô từng dứt khoát nhìn chằm chằm dòng nước biển mãnh liệt, đến sau cùng cô vẫn là không đành lòng ngọc đá cùng vỡ.
Một cô gái rất cứng cỏi.
“...”
Thời Tiểu Niệm an tĩnh đứng đó, nhìn sương mù trước mặt, trong mắt hoàn toàn u ám, giống như chứa một trời đầy mây.
Sau khi rời đi nơi này, có tính toán gì?0