Cô không còn có cái gì nữa, còn có thể làm gì, bắt đầu lại từ đầu sao, làm sao bắt đầu, cô đến Bảo Bảo đều không giữ được, sinh mệnh ngoại trừ tuyệt vọng thì vẫn tuyệt vọng.
Có lẽ, sương mù phía trên biển rộng chính là kết cục tốt nhất của cô.
“Thời tiểu thư, mặc kệ về sau biến thành thế nào, tôi hi vọng cô có thể sống tốt bình an.” Charles đứng ở bên cạnh cô nói, tiếng Trung nói rất rõ ràng.
“Charles.”
“Tôi đây.”
“Ông thử qua việc toàn bộ của mình đã mất hết chưa?” Thời Tiểu Niệm khẽ hỏi: “Cái gì cũng mất, ông còn không thể phản kháng giãy dụa, ngoại trừ hận, cái gì cũng không làm được.”
“...”
“Thế nhưng ông hận, cũng không có một chút tác dụng nào.”
“...”
Charles kinh ngạc nhìn vẻ mặt cô, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì tới dỗ dành cô.
Ngoại trừ hận, cái gì cũng không làm được.
Đã tuyệt vọng tới trình độ nào mới có thể nói ra như vậy
Sau thời gian làm lễ rửa tội, ánh mắt Thời Tiểu Niệm càng ảm đạm, cô xoay người, đi tới thang máy.
Charles nhìn cô muốn đi lên lầu, vội vàng nói: “Thời tiểu thư, kiểm tra hôm nay còn chưa có làm.”
Thời Tiểu Niệm giống như không nghe, đi thẳng vào trong thang máy.
Về đến phòng, Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên ghế sofa, rũ mắt nhìn bụng chính mình càng lớn, trên tay là bản 《 nhật ký Bảo Bảo 》
Bản truyện tranh này vốn đã bị cô vẽ lên rất nhiều.
13 tuần.
Chỉ còn lại có 13 tuần thôi.
Không biết có phải là cảm thấy tâm tình cô không tốt, bụng của cô bỗng nhiên bị đá một cái, Thời Tiểu Niệm nhíu mày, trên mặt u ám bỗng lộ ra nụ cười khó tìm: “Thật nghịch ngợm, hai đứa cùng đá một chỗ, không sợ mẹ đau hay sao?”
Giống như là nghe hiểu cô, Bảo Bảo không hề có đá cô nữa, hết sức khéo léo.
Thời Tiểu Niệm duỗi tay cầm bút, chuẩn bị vẽ màn này xuống.
Mỗi lần Bảo Bảo và cô ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, cô đều sẽ nhớ kỹ, bời vì tương lai thậm chí cô sẽ không thể nghe được Bảo Bảo mở miệng gọi mẹ.
“Cốc cốc.”
Cửa bị gõ hai lần.
“Mời vào.”
Thời Tiểu Niệm đặt truyện tranh sang một bên, cửa bị đẩy từ ngoài vào, là hai người bác sĩ đi tới: “Thời tiểu thư, quản gia Charles bảo chúng tôi lên kiểm tra thân thể cho cô.”
“Được.”
Thời Tiểu Niệm không có cự tuyệt, cởi áo khoác trên người, lộ cánh tay ra để bọn họ đo đạc huyết áp.
Một bác sĩ ngồi xuống trước mặt của cô, đầu lông mày có một vết sẹo, khàn giọng hỏi: “Thời tiểu thư, mời để tay lên đây.”
Thời Tiểu Niệm không có dị nghị liền đưa tay tới, bác sĩ đột nhiên nắm chặt tay cô, đầu ngón tay lại vẽ lên trên tay cô một chút.
Thời Tiểu Niệm giật mình, phản cảm trừng mắt nhìn vào người kia, muốn thu tay lại.
Chỉ thấy bác sĩ kia ngồi xổm trên mặt đất, đôi mắt nhìn cô, giống như đang ám chỉ cái gì, một giây sau, Thời Tiểu Niệm cũng cảm giác được trong tay có một tờ giấy.
“...”
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, kinh ngạc nhìn bác sĩ này.
“Thời tiểu thư, hiện tại tôi sẽ đo huyết áp cho cô.” Bác sĩ kia như không việc gì nói ra, đo huyết áp cho cô.
Một bác sĩ khác đứng ở bên cạnh lấy ống nghe ra xem, không chú ý tới một màn này.
Hai mắt Thời Tiểu Niệm khẽ động, sau đó cho tờ giấy nhỏ sang tay bên phải, nhét xuống dưới áo khoác, nhì thấy trên có dòng chữ.
Trên đó viết lên một loạt tiếng Trung ——
[Không cần lo lắng, tôi sẽ cứu cô ra ngoài. ]
Nhìn thấy hàng chữ này, cả người Thời Tiểu Niệm đều ngây người, kinh ngạc nhìn bác sĩ đang đo huyết áp cho cô.
Suy nghĩ một lúc, Thời Tiểu Niệm nắm chặt tờ giấy, nói với bác sĩ khác: “Ngại quá, có thể phiền bác sĩ mang cho tôi ít thuốc canxi được không? Cái lọ bình lần trước tôi làm đổ mất.”
“Được rồi.”
Người kia gật đầu, không có nửa điểm hoài nghi, hoàn toàn không biết gì cả xoay người rời đi.
Cửa được đóng lại, Thời Tiểu Niệm nhìn bác sĩ kia, cẩn thận hỏi: “Ông là ai? Ông muốn làm gì.”
“Xin Thời tiểu thư không cần lo lắng, tôi là tới cứu cô.”