Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bác sĩ ngạc nhiên, “Tại sao?”
Hắn không ngờ Thời Tiểu Niệm bị nhốt lâu như vậy, lại không muốn được cứu?
“Bởi vì sẽ không có người tới cứu tôi.”
Thời Tiểu Niệm trực tiếp nói ra sự thật này, khóe môi nhếch lên, có chút khổ sở: “Sẽ không có ai đến cứu tôi, nhưng chắc chắn sẽ không có người làm hại tôi. Cung gia bắt tôi, ít nhất sẽ không để cho cục cưng của tôi xảy ra chuyện gì, các anh cứu tôi, làm sao tôi biết các anh có mục đích gì?”
Mặc dù cô điên cuồng muốn bỏ trốn, nhưng cô vẫn còn một chút lý trí.
Chúa cứu thế của tính mạng cô chỉ có một mình Cung Âu, kết quả, hắn cũng từ bỏ cô.
Còn lại, ai sẽ đến cứu cô, không ai cả.
Trên thế giới này không có truyện cổ tích, cô không tin có ai lại đột nhiên tốt bụng cứu cô, có lẽ đều ôm mục đích khác.
“Thời tiểu thư, cô quá cẩn thận.”
Bác sĩ nhíu mày.
“Làm mẹ thì phải cẩn thận.”
“Nhưng như cô là quá mức phòng bị, rất có thể dẫn đến mẹ con chia lìa, đến lúc đó cô sẽ phải hối hận.” Bác sĩ nghiêm trang nói.
“Ngay cả người yêu cầu cứu tôi là ai cũng không chịu nói ra, tất nhiên là tôi không thể tin tưởng anh.” Thời Tiểu Niệm hờ hững nói: “Hơn nữa, tôi nhớ được anh, bắt đầu từ lúc tôi bị dẫn tới tháp cao, anh đã ở chỗ này, nếu như anh muốn cứu, liệu có chờ tới bây giờ mới nói cho tôi biết?”
Làm cho cô bị nhốt ở chỗ này đến mức chết lặng và tuyệt vọng, đột nhiên mở miệng nói cứu cô, lại không chịu nói ra lai lịch của mình.
Ân huệ thế này, cô không dám tùy tiện nhận, cô chỉ sợ mình vừa rời khỏi cái nhà tù này lại nhảy vào một cái nhà tù khác.
Nếu là như vậy, cô thà chỉ giữ lại con của mình, cô chết hay tự do cũng không còn quan trọng nữa.
“Sở dĩ tôi chờ tới bây giờ mới nói, cũng là do cấp trên yêu cầu.”
“Tại sao?”
“Nguyên nhân cụ thể tôi cũng không biết.”Bác sĩ đáp, thế rồi hắn ta suy nghĩ một lúc lại nói, “Thật ra thì Thời tiểu thư cô có thể hoàn toàn tin tưởng tôi, tôi cũng không phải là người không rõ lai lịch, tôi không thể nói cho cô biết cấp trên là ai, nhưng tôi có thể tiết lộ người cứu cô có bối cảnh thế nào.”
Vừa nói, bác sĩ vươn tay vào túi áo như muốn lấy thứ gì.
Những tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Bác sĩ lập tức cẩn thận thả đồ vật đó vào lại túi áo, vươn tay ra lật lên tài liệu báo cáo trước mặt, như không có việc gì nói: “Hôm nay Thời tiểu thư muốn ăn món gì đây?”
Năng lực phản ứng rất nhanh.
Khó trách bác sĩ ở trong tập thể lâu như vậy, Charles vẫn không phát giác hắn ta có gì không đúng.
Đối với người này, Thời Tiểu Niệm không đoán được tốt xấu, ngẫm nghĩ vài giây, cô quyết định tạm thời thản nhiên, xem thử đến tột cùng thì người này muốn làm cái gì.
“Ăn cái gì cũng được, chỉ là đứa bé kia cứ luôn đạp tôi.” Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói.
“Đứa bé phát triển rất tốt.”
Bác sĩ từ trên mặt đất đứng lên, nhẹ giọng cười, đầu lông mày có một vết sẹo tinh tế, do khâu vết thương nên lưu lại.
Thời Tiểu Niệm nhớ kỹ hắn.
Hai bác sĩ kiểm tra cho cô như mọi khi xong liền rời đi.
Thời Tiểu Niệm đứng lên đi tới giường nằm xuống, mái tóc dài đen nhánh vén sang một bên, cô nhìn cửa sổ, từng cái song sắt dựng thẳng, tựa như một cái nhà giam.
Thời Tiểu Niệm không khỏi cười khổ một tiếng.
Sao bây giờ cô lại sống thành cái bộ dáng này.
Có người muốn cứu cô, phản ứng đầu tiên của cô không phải là phấn khởi, mà là chất vấn người ta.
Đã từng, cuộc sống của cô rất đơn giản, thế giới của họa sĩ tranh manga vốn rất đơn giản, nhưng từng bước đi qua, cô biết được biết bao âm mưu.
Cha nuôi Thời Trung, Thời Địch, Đường Nghệ, Mona, Cung Âu. . .
Mỗi người đều có lập trường cùng suy nghĩ riêng của mỗi người, cô không còn dám dễ dàng tin tưởng bất kì kẻ nào nữa, cô cũng sẽ không tin bác sĩ kia vô cớ cứu mình.
Bỗng nhiên bụng bị cục cưng đạp mấy cái.
Thời Tiểu Niệm duỗi tay xoa bụng, nhẹ nhàng cười nói: “Các con đang lo lắng sao? Yên tâm, mẹ sẽ không dễ dàng tin tưởng người đó, dù mẹ không bảo vệ được chính mình, cũng sẽ bảo vệ các con.”
Dứt lời, hai cục cưng lập tức liền ngoan ngoãn lại.
. . .
Mặc dù thời gian bác sĩ tiếp xúc với cô rất nhiều, nhưng căn bản luôn có người ở bên cạnh, người bác sĩ mang sẹo trên đầu lông mày kia rất nhiều lần đều muốn nói gì đó với cô, nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp.
Một tuần lễ, rốt cuộc bác sĩ kia cũng tìm được cơ hội.
Sau buổi trưa hôm đó, sương mù tản đi một chút, Thời Tiểu Niệm ngồi trên tảng đá bên bờ biển nhìn biển rộng xa xa vô tận, Charles thì ở trong tháp cao phân phó đám vệ sĩ một vài chuyện.
Bác sĩ kia cầm một lọ canxi tới: “Thời tiểu thư, lọ canxi của cô hết rồi, tôi mang cho cô thêm một lọ.”
Gió ở bờ biển hơi lớn.