Thời Tiểu Niệm cuốn mái tóc dài lại, búi thành hình tròn trên đầu, càng tôn lên gương mặt ngọt ngào.
Cô ngước mắt nhìn về phía bác sĩ kia, quan sát vết sẹo trên đầu lông mày hắn, duỗi tay nhận lấy lọ canxi.
Cùng đưa tới với lọ canxi, còn có một vật.
Là một bức hình.
“. . .”
Thời Tiểu Niệm im lặng liếc mắt nhìn hắn, sau đó một tay nắm chặt cái lọ, một tay nắm bức hình nho nhỏ, chỉ thấy trong hình là một cô bé.
Tầm 13, 14 tuổi.
Cô bé trong tấm ảnh buộc hai cái đuôi ngựa cao cao, tóc nâu uốn quăn, mặc trên người một chiếu váy rực rỡ, làn váy rất lớn.
Cô bé đứng ở nơi đó, giống như một đóa hoa mỹ lệ nở rộ.
Thời Tiểu Niệm vừa trông thấy liền ngây dại.
Thiếu nữ trong hình gần như là giống cô như đúc, nhưng không phải là cô.
Không phải bởi vì cô xác định chính mình chưa từng chụp bức hình nào như vậy, mà là ngũ quan của thiếu nữ này tương tự với cô, nhưng lại có vài nét không giống, ngũ quan của thiếu nữ trông anh khí hơn một chút, hơn nữa ánh mắt linh động, có sự tự tin tuyệt đối, điều đó hoàn toàn trái ngược với cô.
Thời Tiểu Niệm chăm chú nhìn bức hình rất lâu vẫn không kịp phản ứng, cô hoàn toàn ngẩn ngơ, ngây ngốc mà nhìn thiếu nữ trong hình.
Ngũ quan gần như là giống nhau như đúc.
Hiển nhiên bức hình này không phải photoshop là có thể thành, bởi vì gương mặt kia cảm giác trông rất nhỏ, ánh mắt thấu triệt kia cũng không phải chỉ cần gõ mấy cái trên bàn phím là có thể tạo ra.
Hơn nữa cô bé ấy đang vẽ tranh, cô nhìn ra được, quang ảnh trong tấm ảnh hoàn toàn là chân thật, không có hề có chút giả dối nào.
Nhưng vì cớ gì lại có người lớn lên giống cô đến vậy.
Nếu như không phải là giả, vậy chỉ còn lại một khả năng.
“Đây là em gái song sinh của tôi ư?” Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn về phía bác sĩ lông mày sẹo kia, lúc hỏi, trái lại cô không quá ngạc nhiên.
Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng cô đã khẳng định.
Bác sĩ Diệp từng nói cho cô biết, nếu không dùng thuốc hay thụ thai nhân tạo, hoặc không có gen di truyền sinh đôi thì rất khó có thể mang thai sinh đôi.
Cô từng cho rằng mình là một ví dụ đặc biệt.
Bây giờ nhìn lại, cũng không phải là đặc biệt, mà là trong thân thể của cô có gen di truyền sinh đôi.
“Không phải.” bác sĩ lông mày sẹo đứng ở nơi đó đáp.
“Cái gì?”
Thời Tiểu Niệm sửng sốt.
Sao có thể không phải, trên thế giới này trừ sinh đôi ra thì làm sao có thể sẽ có hai người lớn lên giống nhau như thế.
Thấy phản ứng này của Thời Tiểu Niệm, bác sĩ lông mày sẹo biết cô hiểu lầm, vội vàng thấp giọng đáp, “Đây không phải em gái song sinh của cô, mà là em trai song sinh của cô.”
“Em trai?”
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ từ trên tảng đá đứng lên, khó có thể tin mà nhìn hắn, cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
Hắn ta đang nói đùa gì vậy.
Người trong hình sao có thể là con trai được, mặc dù giữa hai hàng lông mày đúng là có chút cảm giác hiên ngang rạng rỡ, nhưng hai cái đuôi ngựa cùng chiếc váy. . .
“Thật ra thời gian tôi tới Tịch gia không tính là lâu, nghe nói, em trai của cô từ nhỏ đã cảm thấy mình nên là nữ sinh.”
“. . .”
“Cậu ta thích búp bê, thích vẽ tranh, đến năm mười mấy tuổi, liền thường xuyên lén mặc đồ nữ đi chơi, khuôn mặt của cậu ta khá giống con gái, thế nên cho tới bây giờ vẫn chưa bị ai đoán ra được.” bác sĩ lông mày sẹo nói: “Vì vậy, Thời tiểu thư xem tấm ảnh mà không nhận ra cũng không có gì lạ.”
Trong bức hình này hiển nhiên chính là một thiếu nữ hoa quý.
“Tịch gia?”
Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ.
“Đúng, Tịch gia.” bác sĩ lông mày sẹo cúi thấp đầu: “Tôi nghĩ, không cần tôi nói, Thời tiểu thư cũng đoán được Tịch gia chính là gia đình vốn có của cô, họ Tịch mới là họ thật sự của cô.”
Tịch gia chính là gia đình vốn có của cô, họ Tịch mới là họ thật sự của cô.
“. . .”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác đứng đó, rồi cô chợt ngồi xuống tảng đá, gần như là ngã ngồi xuống, chân mềm nhũn ra.
Cô không ngờ rằng bản thân đột nhiên lại đối mặt với thân thế của mình.
Thì ra, trên thế giới này cô còn có một đứa em trai, thế nhưng cái gì cô cũng không biết.
Hết thảy đều tới quá đột ngột.
“Thời tiểu thư, bây giờ cô biết tại sao tôi tới cứu cô rồi chứ?” bác sĩ lông mày sẹo nói.
“Anh là người của Tịch gia?”
“Đúng vậy, cấp trên của tôi cũng là người Tịch gia.” bác sĩ nói.
“Cấp trên của anh là người thân của tôi sao?” Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên: “Là cha mẹ tôi muốn anh tới cứu tôi sao? Còn có em trai của tôi? Thế sao lúc đầu anh không nói cấp trên là ai?”
Nếu là người Tịch gia thì có gì phải giấu diếm.
Nghe vậy, bác sĩ lông mày sẹo kéo chiếc khẩu trang màu trắng trên mặt xuống, cười đáp: “Cha cô hy vọng có thể mang cô trở lại Tịch gia nhận tổ quy tông.”
Vừa nghe vậy, Thời Tiểu Niệm liền coi người cứu mình là cha đẻ của mình.
“Nhưng hơn hai mươi năm trước, tại sao họ lại vứt bỏ tôi?”
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Vấn đề này, cô vẫn không rõ.
“Cái này. . . “ Bác sĩ lông mày sẹo đang định nói gì đó thì đột nhiên lại đổi lời: “Canxi vẫn uống đúng liều lượng như trước, không biết Thời tiểu thư còn muốn hỏi gì không?”
Xoay chuyển đề tài nói chuyện rất gượng gạo.
Thời Tiểu Niệm đoán được có người đến, lập tức giấu bức hình nho nhỏ vào trong ống tay áo có căng có chùng, thản nhiên nói: “Cục cưng của tôi khỏe mạnh chứ?”
“Rất khỏe mạnh, Thời tiểu thư yên tâm.”