Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Có quá nhiều nghi vấn, cô không có được giải đáp, bí ẩn tràn vào thân thể vốn đã tuyệt vọng của cô.
Trong tấm hình kia, em trai của cô còn đang vẽ một bức họa, phong cách vẽ tranh thực sự rất giống cô, đây chính là cảm ứng giữa sinh đôi với nhau sao?
Vị bác sĩ lông mày sẹo kia thực sự là người do cha cô phái tới sao?
Lỡ đâu không phải, lỡ đâu có âm mưu, không phải là cô đem hai cục cưng cướp đi thì sao?
Nhưng lỡ đâu thật sự là cha đẻ cô muốn nhận cô về, bất kể tình cảm đó đối với cô như thế nào, dù sao cũng có thể thay cô giữ hai đứa bé. . . Có thể gài người trong nhóm bác sĩ của Cung gia, bản lãnh của cha đẻ cô hẳn là cũng không nhỏ.
Thời Tiểu Niệm từ từ đi về phía trước.
Vốn dĩ, đối với mọi chuyên cô đều mang trạng thái tiêu cực trong lòng, oán hận với Cung gia, tuyệt vọng với sinh mạng, chết lặng, nhưng cô chợt biết cha đẻ muốn tới cứu cô. . .
Tựa như ở trong sa mạc mịt mờ, cô đột nhiên trông thấy một con suối hình trăng khuyết, cô không biết đó là chân thật hay là ảo ảnh, có nên uống nước ở đó hay không.
Đón nhận cứu viện hay không, Thời Tiểu Niệm rối loạn.
Những vấn đề này vẫn xoắn xuýt trong lòng cô, phải làm như thế nào, cô rất phân vân do dự, lại qua thật lâu mới phân tích nghĩ kỹ hết thảy.
Khi cô lại một lần nữa cùng vị bác sĩ lông mày sẹo kia ở riêng một chỗ, Thời Tiểu Niệm nói: “Tôi tiếp nhận cứu viện, nhưng tôi muốn ở sau khi tôi sinh con ra.”
“Tại sao?”
Bác sĩ lông mày sẹo kinh ngạc đến ngây người, không thể hiểu được mà nhìn về phía cô: “Cô không muốn con cô theo bên cạnh cô?”
“Tôi không thể dùng con của mình để đánh cuộc, ít nhất con tôi ở Cung gia sẽ được bảo đảm an toàn tính mạng, tôi bỏ mạng cũng không sao cả, chờ tôi sinh cục cưng xong, tôi sẽ đi theo anh, nếu như hết thảy như anh đã nói, đến lúc đó đoạt đứa bé lại cũng không muộn.”
Thời Tiểu Niệm nói, chém đinh chặt sắt.
Đây là biện pháp vẹn toàn duy nhất cô có thể nghĩ ra được.
Bất kể thế nào, trước tiên cô muốn bảo đảm an toàn cho con của mình, chuyện kế tiếp đợi sau này hẵng nói, đi một bước nhìn một bước.
Thấy cô kiên định như thế, bác sĩ lông mày sẹo cũng không biết phải khuyên thế nào nữa, liền nói: “Vậy cũng tốt, tôi sẽ tìm cơ hội báo cho cấp trên, xem thử ngài ấy có quyết định thế nào.”
“Anh có thể liên lạc với bên ngoài?”
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.
“Nơi này chỉ có Thời tiểu thư bị kiểm soát chặt chẽ mà thôi.” bác sĩ lông mày sẹo cung kính cúi thấp đầu với cô, sau đó tạm biệt xoay người rời đi.
“Đợi đã. . .” Thời Tiểu Niệm gọi hắn lại: “Anh có thể nói cho tôi biết, nhà cha đẻ tôi là dạng gia đình gì, người thân của tôi là hạng người gì không?”
Nếu nói không hiếu kỳ về nhà cha đẻ, đó là không có khả năng.
“Thời tiểu thư, tôi không thể ở lại quá lâu.” bác sĩ lông mày sẹo đáp: “Những chuyện này, đợi sau này cô tới Tịch gia tự nhiên sẽ biết.”
Vừa nói, bác sĩ lông mày sẹo vừa sải bước rời đi.
“. . .”
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, ánh mắt ảm đạm, gia đình thật sự của cô, người thân thật sự của cô. . . Đối với cô mà nói là quá xa lạ, thần bí đến mức chỉ tồn tại trong tưởng tượng của cô.
. . .
Nơi xa xôi, tại một cái góc nhỏ nào đó trên thế giới.
Trong một căn phòng sách phong cách hiện đại sạch sẽ, một bóng dáng thon dài đang ngồi trước bàn đọc sách xử lý giấy tờ.
Bộ âu phục thủ công hắn mặc trên người giá trị không rẻ, giúp tôn lên thân hình hoàn mỹ của hắn, ngón tay trắng nõn với những khớp xương rõ ràng nắm một cây bút, ở trên tài liệu múa bút thành văn.
Vài tia sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên thân hắn.
Bỗng nhiên, điện thoại trên bàn sách rung lên.
Người đàn ông cầm điện thoại di động lên, nghe giọng nói bên kia, khóe môi khẽ cong: “Cô ấy càng sống càng cẩn thận, ngay cả để con ở lại Cung gia để bảo vệ tính mạng cũng nghĩ ra.”
Cô đã trải qua quá nhiều chuyện, tạo thành một loại ý thức phòng bị cho mình.
“Vậy làm sao bây giờ, cô ấy cũng không tin tưởng tôi.”
Giọng nói trong điện thoại di động có vẻ lo lắng vang lên.
“Dĩ nhiên cô ấy sẽ không tin tưởng anh, anh chỉ là một người xa lạ, đối với cô ấy mà nói Tịch gia cũng là người xa lạ, cô ấy sẽ không giao cho anh đứa con quan trọng nhất của mình.” người đàn ông cầm di động nói, giọng điệu rất bình tĩnh.
“Vậy thì theo ý của cô ấy, đợi sinh con ra mới mang cô ấy về Tịch gia?”
“Không được.” nghe vậy, ánh mắt người đàn ông lập tức lành lạnh: “Cung gia là nơi nào, đứa nhỏ rơi vào trong tay bọn họ, cô ấy muốn đoạt lại cũng không dễ dàng, đến lúc đó tránh không được lại phải tiếp xúc với Cung Âu.”
Hắn vất vả lắm mới đợi được đến khi cô sinh ra hận ý nồng đậm như thế đối với Cung Âu, không thể nào để cho bọn họ lại ở chung một chỗ.
“Vậy ý của ngài là…?”
Quả nhiên người trong điện thoại di động cung kính hỏi.