“Các anh không chiếm được sự tin tưởng của cô ấy, vậy thì chờ đến khi cô ấy có thể tin tưởng các anh đi.” người đàn ông cầm di động đáp, giọng điệu quả quyết: “Anh trở về, cất kỹ điện thoại vệ tinh, không được để lộ bí mật.”
“Vâng.” giọng nói trong điện thoại di động hơi dừng một chút, người nọ không nhịn được lại hỏi: “Nhưng mà tâm lý đề phòng của cô ấy quá nặng, tôi cảm giác, bây giờ cô ấy đối với lời nói của ai người cũng đều chỉ nghe ba phần, nhắc tới Cung Âu thì trong mắt lại càng tràn đầy hận ý, ai mới có thể khiến cô ấy hoàn toàn tin tưởng?”
Người đàn ông ngồi ở trước bàn đọc sách, một tay cầm di động, một tay nắm một cây bút, viết một số lên tài liệu, nhếch môi, sau đó từng chữ từng chữ nói ra khỏi miệng: “Là tôi.”
Nói xong, người đàn ông liền cúp điện thoại, tiếp tục phê duyệt tài liệu.
. . .
Thời Tiểu Niệm sẽ sinh con vào một ngày đầy sương nào đó, không đợi đến ngày sinh như dự tính, mà là sinh trước hơn một tuần lễ.
Đó hoàn toàn là một ngày ngoài ý muốn.
Sương mù dày đặc bao phủ tháp cao trên bờ biển, sương mù nhiều đến mức người đi ra ngoài liền có thể biến mất.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở cửa, Charles đứng bên cạnh cô, cầm lấy đàn vi-ô-lông khéo một khúc nhạc êm tai.
Thời Tiểu Niệm nghe khúc nhạc kia, cảm nhận được hai đứa bé không an phận.
Bọn nhóc này cũng thích âm nhạc sao?
Kéo xong một khúc nhạc, Charles để đàn vi-ô-lông xuống, Thời Tiểu Niệm tán gẫu với hắn: “Charles, anh lại khiến tôi nhớ đến Phong Đức, anh ta cũng là vị quản gia không gì không làm được.”
“Tôi không thể so với anh ta, anh ta là một quản gia tuyệt vời, anh ta rất lợi hại.” Charles đứng ở nơi đó khẽ mỉm cười: “Cung gia có rất nhiều quản gia, nhưng chỉ có mình Phong Đức là người da vàng, anh ta từng bị chèn ép rất nhiều, là Nhị thiếu gia dẫn anh ta tới Trung Quốc.”
Mặc dù chủ nhân của Cung gia hầu như đều mang dòng máu của người da vàng, nhưng nhóm quản gia vẫn ganh đua so sánh với nhau, không sánh bằng Phong Đức, liền dùng chủng tộc của người ta để xỏ xiên.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm không khỏi lên tiếng: “Cái gọi là quý tộc chính là luôn giữ lại hết những tư tưởng cổ hủ.”
Thời đại nào rồi còn có kì thị chủng tộc, thật là ghê tởm.
“. . .”
Charles mỉm cười không nói gì.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở cửa, mặc trên người một bộ quần áo rộng thùng thình, bụng đã nhô lên tương đối lớn, thân thể cô phải dựa về phía sau một chút mới thoải mái.
“Mệt không?” Charles thấy thế quan tâm hỏi.
“Tôi hi vọng thời gian mệt mỏi này có thể kéo dài một chút.” Thời Tiểu Niệm có chút chua chát đột nhiên cười cười.
Chỉ sợ có người nói muốn cứu cô, cô cũng không dám đặt vào toàn bộ hi vọng.
Cô đã không còn dám hoàn toàn tương tưởng ai, kỳ vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, cái loại mức nước chênh lệch giữa lòng sông so với mặt biển cô đã từng được nhận thức ở trên người Cung Âu, quá đau.
“Cục cưng của Thời tiểu thư nhất định là rất đẹp, khẳng định rất giống Nhị thiếu gia.” Charles nói.
“Có thể đừng nhắc đến anh ta không?”
Nhắc tới Cung Âu, sắc mặt Thời Tiểu Niệm liền có chút khó coi, khuôn mặt tái nhợt đi vài phần.
Chuyện cho tới bây giờ, cục cưng của cô đều sắp ra đời, cô cùng Cung Âu chia tay cũng đã nửa... năm.
Còn có cái gì hay ho để nói.
Hiện tại chắc anh ta sống rất vui vẻ nhỉ, có lẽ anh ta biết tung tích của cô, đoán chừng cũng đồng ý với cách làm của La Kỳ, ép mẹ đoạt con.
Anh ta không còn thương cô nữa, cách làm đối với cô giống hệt như đối với Đường Nghệ lúc ban đầu, muốn con, không cần mẹ.
A.
“Thật xin lỗi, Thời tiểu thư.” Charles nói xin lỗi, sau đó rót một ly nước đưa cho Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm nâng ly nước lên đang muốn uống, bỗng một tên vệ sĩ từ bên ngoài chạy vào, kích động hô: “Charles quản gia, anh biết hôm nay là lễ lớn gì không? Cung gia truyền về một tin tức trọng đại.”
“Kích động cái gì, có thể là tin tức trọng đại gì, đi ra.”
Charles đứng ở nơi đó bất mãn nói.
Bọn họ ở bờ biển này không có tín hiệu cũng không thể có bất cứ tin tức gì truyền tới, trừ phi là Cung gia bên kia cố ý đem tin tức tới đây.
Nếu là cố ý, vậy khẳng định chính là muốn truyền tới tai Thời Tiểu Niệm.
Hắn không đành lòng để Cung gia làm vậy với một người mẹ sắp mất đi con của mình.
Nhưng Thời Tiểu Niệm ngây người ở tháp cao lâu như vậy, đã sớm trở nên cực kỳ nhạy cảm, cho nên lúc này cô hỏi: “Tin tức gì trọng đại?”
“Này. . . “ vệ sĩ do dự nhìn về phía Charles.
Charles còn định ngăn cản, nhưng tên vệ sĩ rất là hưng phấn, không nhịn được nói ra: “Hôm nay Cung gia tổ chức buổi dạ tiệc lớn, tuyên bố cùng gia tộc Lancaster làm lễ đính hôn, mà nghe nói là buổi tối hôm nay, Nhị thiếu gia cũng muốn tuyên bố đính hôn với tiểu thư Lancaster trước mặt mọi người! Không nghĩ tới Nhị thiếu gia sẽ đính hôn nhanh như vậy! Đây thật là một tin tức trọng đại!”
Charles vô thức nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, im lặng mà nghe, sắc mặt dần trở nên tái nhợt, không có biểu cảm gì, không đau khổ, không vui mừng, hai tay nắm ly nước uống một hớp, giữa hai hàng lông mày không có cảm xúc gì.
Thật giống như là vừa nghe được một chuyện rất bình thường.
“. . .”
Thấy cô như vậy, Charles cũng không biết nên vui vẻ, hay là khẩn trương.
Nghe được tin thiếu gia đính hôn, phản ứng của cô cứ bình thường như vậy sao?
“Là đêm hôm nay đính hôn sao?” Thời Tiểu Niệm uống một ngụm nước, nhàn nhạt hỏi, giống như đang hỏi một chuyện hoàn toàn không liên quan đến cô.
“Tối nay không đính hôn, chỉ tuyên bố mà thôi, nhưng hai gia tộc lớn liên minh, lời tuyên bố này có thể có công hiệu như luật pháp.” vệ sĩ đứng ở nơi đó đáp.
Có công hiệu như luật pháp.
“Là sao?” Thời Tiểu Niệm cười nhạt một tiếng, đưa mắt nhìn sang Charles, “Charles, Cung phu nhân hẳn là rất vui.”
Cầu người được người.
Muốn cái gì có cái đó.
La Kỳ nhất định sẽ rất vui vẻ.
“. . .”
Charles không biết phải nói gì.
Thời Tiểu Niệm chuyển mắt nhìn về phía sường mù ngoài cửa, sương dày đặc đến nỗi ngay cả biển cũng không thể nhìn thấy, một mảnh trắng xoá, đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón.
“Xem ra đến tối, sương cũng không tan được.” Thời Tiểu Niệm hời hợt nói.
Ngày Cung Âu cùng Mona tuyên bố đính hôn, Anh quốc có sương mù.
Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ, không biết bọn họ ở bên kia sương mù cũng dày đặc như vậy không.
Trong một thời gian, tháp cao rất yên tĩnh, trừ tiếng sóng đập vào thạch bích truyền tới từ biển rộng ra, không còn cái gì khác.
Cô im lặng ngồi đó, biểu cảm trên mặt nhạt nhẽo, chết lặng, cứ như cái gì cũng không thể kích thích cô, chỉ có bàn tay là cầm thật chặt ly nước.