Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 647: Chương 647: Chương 343: Thời Tiểu Niệm khổ sở sinh con 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Đính hôn.

Anh muốn đính hôn.

Tim bỗng vô cùng đau đớn, giống nước biển nhào mạnh về phía vách đá, mài đi tất cả tảng đá cứng cỏi.

“Choang.”

Bỗng nhiên, liền nghe một tiếng vang thanh thúy.

Tất cả mọi người nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, chỉ thấy cốc nước rơi xuống, nước đổ đầy đất, cái cốc vỡ tan, mảnh vụn tán loạn.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên ghế, bỗng nhiên vẻ mặt vô cùng đau đớn, tay đặt lên bụng của mình, đau đớn kêu lên : “Đau, đau quá...”

“Thời tiểu thư!”

Tra Nhĩ Tư khiếp sợ nhìn về phía cô.

Thời Tiểu Niệm đau đến duỗi tay nắm lấy cái ghế, nhưng không giảm bớt đau đớn chút nào, đau đớn bất ngờ lan khắp người cô.

Đau đớn kéo dài, mỗi một giây đều là dày vò.

Thời Tiểu Niệm đau đến ánh mắt có chút mơ hồ, cô ngẩng đầu lên, nhìn Tra Nhĩ Tư chạy lại, nhìn thấy một nhóm bác sĩ vội vội vàng vàng chạy lại.

Gương mặt của mỗi người họ ở trong mắt cô đều rất mơ hồ.

“Thời tiểu thư, Thời tiểu thư, cô tỉnh lại một chút.”

Tra Nhĩ Tư đỡ lấy cô nói.

“A...”

Thời Tiểu Niệm đau đến chỉ muốn hét lên.

Rồi đột nhiên, bụng cô bắt đầu đau nhức kịch liệt, cảm giác toàn bộ thân thể giống như là bị xé nứt.

“Thời tiểu thư sắp sinh, tại sao đột nhiên lại vậy, trước đó kiểm tra vẫn còn rất tốt... Nhanh, ôm vào phòng phẫu thuật! Nhanh lên!”

“Nhanh lên, mau chuẩn bị tất cả!”

“Thời Tiểu Niệm sắp sinh! Nhanh lên! Buồng giữ nhiệt cùng với tất cả chuẩn bị kỹ càng! Quan trọng nhất là phải bảo đảm cho hai Bảo Bảo an toàn!”

“Nhanh nhanh nhanh, người nào khỏe thì mau ôm lấy! Hoặc là mấy người nâng lên, thôi đi, mang xe đẩy tới!”

“...”

Thời Tiểu Niệm nghe được vô số tiếng hét ầm ĩ ở bên tai cô, làm cho cô càng thêm đau đớn.

Bọn họ giống như không có nghĩ tới cô sẽ sinh sớm, trong lúc nhất thời có chút rối loạn.

“Để tôi.”

Có một giọng nói vang lên.

Sau đó trời đất quay cuồng, Thời Tiểu Niệm bị người ôm ngang, sắc mặt của cô tái nhợt không còn chút máu, mồ hôi ứa ra, trong mắt chỉ thấy bóng mờ lắc lư.

Xưa nay Thời Tiểu Niệm không biết co thắt từng cơn sẽ đau như vậy, cô cảm giác bất cứ lúc nào cô cũng sẽ chết, thân thể của cô đau đến vỡ ra.

Chết, bây giờ với cô không còn đáng sợ, nhưng cô không bỏ bọn nhỏ lại được.

Cô không nỡ.

Thời Tiểu Niệm đưa tay tóm lấy quần áo người kia, bờ môi run rẩy mở miệng, cầu xin nói: “Mau cứu tôi, cứu lấy chúng tôi.”

Bảo Bảo không thể có việc gì.

Trong lúc hỗn loạn, cô nghe được một giọng âm trầm nho nhã vang bên tai cô: “Cô yên tâm, tôi sẽ cứu tất cả.”

Giọng nói rất quen thuộc...

Thời Tiểu Niệm cô gắng mở to mắt muốn nhìn cho rõ ràng, mồ hôi chảy xuống, tiến vào trong mắt của cô, để cho cô không nhìn rõ bất cứ thứ gì, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ.

Đừng đợt đau từng mới lại ập tới, Thời Tiểu Niệm đau đến không ngừng kêu la: “A... Đau quá... A!”

Tiếng la của cô cực kỳ gay gắt, tê tâm liệt phế.

Cô cố gắng nắm chặt lấy quần áo của người kia, có lẽ còn bấu cả vào da thịt, nhưng giờ phút này, cô không quản được nhiều vậy, chỉ muốn giãi bày đau đớn của mình.

Đột nhiên cô nhớ tới Cung Âu, nhớ tới lúc này anh đang vui vẻ về việc thông gia của mình, đau đớn đặc biệt tăng lên.

Khốn khiếp.

Cung Âu.

Tại sao anh lại có thể tổn thương cô như thế, tại sao anh có thể!

Lúc này anh hẳn nên ở cùng cô, anh hẳn nên tới, nhưng anh không cần cô nữa, anh không cần cô nữa.

Anh để cô một mình nơi này, chẳng quan tâm, đi làm đính hôn.

Cô hận.

Rất hận.

Cho tới bây giờ cô không nghĩ tới, kết quả mình yêu một người lại thành như vậy.

Thời Tiểu Niệm bị ôm vào phòng phẫu thuật, đau đến cả người không thể chịu được, bác sĩ phụ sản đi tới kiểm tra cho cô một chút, nói: “Không được, còn chưa tới lúc, phải chờ một chút.”

Cứ chờ như vậy, Thời Tiểu Niệm đã chờ đến tối.

Đau đớn từ ban ngày đến tối, quá trình này, Thời Tiểu Niệm không biết làm sao mình gắng gượng qua, ngoại trừ đau đớn, cô đã không có cảm giác nào.

Mỗi phần thân thể đều đang đau đớn điên cuồng, giống như vô số ác ma kêu gào với cô.

Các bác sĩ trong phòng phẫu thuật chuẩn bị.

Cô nằm ở đó, đau đến đầu đầy mồ hôi, mặt mũi trắng bệch : “Đau quá, đau quá.”

Không ai để ý tới cô.

Tùy ý cô đau đớn nằm đó gào.

Thời Tiểu Niệm đau kêu, nằm ở trên bàn phẫu thuật không có cách tự điều khiển, đau đớn ở trong thân thể giống như nước biển mãnh liệt, giống như muốn nuốt hết cô.

Trong lúc này, Thời Tiểu Niệm đau đến hoài nghi mình còn có thể sống đến khi bọn nhỏ ra đời không.

Trong phòng phẫu thuật cũng không yên tĩnh, bởi vì tình trạng của cô đột nhiên, các bác sĩ cũng đang thảo luận nên làm thế nào mới là tốt nhất, bao gồm một số phương án.

Bên tai của Thời Tiểu Niệm đều là tiếng chân hỗn loạn của họ, từng tiếng lại từng tiếng, cùng những âm thanh lung tung, để cô nghe thấy càng không thoải mái.

Ngay trong lúc hỗn loạn, Thời Tiểu Niệm nghe được tiếng Tra Nhĩ Tư truyền đến: “Đã báo cho phu nhân chưa?”

“Vâng, đã dùng ám ngữ nói với người hầu bên cạnh phu nhân.” Có người trả lời.

“Phu nhân nói thế nào?”

Tra Nhĩ Tư hỏi.

“Người hầu nói, phu nhân đang trong bữa tiệc, nhị thiếu gia và Lancaster tiểu thư cũng sắp bắt đầu tuyên thệ, khả năng phu nhân sẽ không tới kịp.”

Bắt đầu tuyên thệ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.