Trên mặt của Thời Tiểu Niệm toàn là mồ hôi, cô bị đau tới tra tấn chết đi sống lại, bên tai nghe được Cung Âu còn cùng một cô gái khác tuyên thệ.
Tất cả đều lộ ra châm chọc bi ai như vậy.
Cô muốn tóm lấy thứ gì, nhưng lại không có bắt được, loại cảm giác không bắt được thứ gì để cho cô càng thêm đau đớn.
Thời Tiểu Niệm nằm ở nơi đó, đau đớn đến mức cực hạ, cô chỉ có thể phát ra một số tiếng thống khổ, trừ cái đó ra, cái gì cô cũng không thể làm được, chỉ có thể mặc cho thống khổ ở trong cơ thể tràn ra khắp nơi.
Chờ tất cả công tác chuẩn bị sẵn sàng, Thời Tiểu Niệm vẫn còn đau đớn, nhưng không có dấu hiệu sắp sinh.
Những bác sĩ kia đợi cũng nhàm chán, đứng ở một bên nhỏ giọng nói chuyện ——
“Có nghe gì không, thiếu gia Cung gia muốn đính hôn.”
“Không giống như mấy bác sĩ mời ở bên ngoài, tôi luôn phục vụ ở trong Cung gia, những việc quan trọng tôi gặp không ít, không nghĩ tới việc nhị thiếu gia tuyên thệ lại không thấy được.”
“Màn tuyên thệ rất long trọng hay sao?”
“Chuyện nhỏ Cung gia cũng rất long trọng, huống chi là có quan hệ thông gia với gia tộc Lancaster? Mấy người không biết, có một năm, sinh nhật nhị thiếu gia, Cung gia nổ pháo hoa cả đêm, chiếu sáng cả bầu trời, vô cùng đẹp, cảnh đêm đêm đó khiến tôi cả đời cũng không thể quên.”
“Thật sao? Khẳng định Cung gia vào tối hôm nay cũng không tối tăm.”
“Đó là đương nhiên, nhị thiếu gia là người thừa kế duy nhất của Cung gia, lại còn quan hệ thông gia cùng với gia tộc Lancaster, chỉ sợ tối nay pháo hoa càng thêm xinh đẹp.” Bác sĩ kia tiếp tục nói : “Chắc hẳn tối nay là nhị thiếu gia vô cùng hăng hái, nghe nói đại tiểu thư quan hệ thông gia là một mỹ nhân có tiếng.”
“Ha ha, như vậy đoán chừng buổi tối hôm nay là Cung thiếu gia không ngủ được rồi.”
Mấy người nói xong, sau đó không hẹn mà cùng cười lên, nói chuyện linh tinh ở trong quý tộc.
“Đủ rồi, có thể ngồi trò chuyện những thứ này, không bằng ngẫm xem xem làm sao giúp Thời tiểu thư, việc này liên quan đến đời sau Cung gia, không được chậm trễ gì cả, hiểu không?” Tiếng Tra Nhĩ Tư truyền đến, sau đó lại đi xa.
Thời Tiểu Niệm nghe được tiếng cửa bị đóng, trong phòng phẫu thuật chỉ còn lại có cô và các bác sĩ.
Các bác sĩ đang chán, nhanh chóng lại nói chuyện về Cung gia, suy đoán rốt cuộc buổi tối hôm nay sẽ có tình cảnh thế nào.
“...”
Thời Tiểu Niệm nằm ở nơi đó, đau đến toàn thân đều đau.
Cô trợn tròn mắt nhìn lên ánh đèn, ánh đèn chiếu vào mắt khiến cô đau, đau đến nước mắt chảy xuống.
Cô chợt thấy Cung Âu và Mona đứng trong tòa thành hoa lệ, hai người ở trước tất cả bạn bè người thân tuyên thệ tình yêu của họ vô cùng bên vững, sẽ kéo lâu dài.
Tất cả mọi người chúc phúc cho họ.
Bên trong ánh đèn sáng chói, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Còn cô ở đâu?
Cô ở chỗ này đau đớn chưa bao giờ thấy, mà anh lại ở chỗ khác tuyên thệ.
Tại sao anh lại có thể như vậy, tất cả thề non hẹn biển có thể thoáng qua liền quên, tất cả xuất hiện của cô biến thành thờ ơ, bỏ qua không hỏi.
“Em hận anh.”
Thời Tiểu Niệm nằm ở nơi đó, trong miệng cô khẽ nói ba chữ, bờ môi vô cùng run rẩy, bàn tay nắm chặt, móng tay bấu chặt vào giường phẫu thuật.
“Đừng sợ.”
Bỗng nhiên có một bàn tay nắm chặt tay cô, lòng bàn tay ấm áp bao trùm bàn tay đau đến không có một tia ấm áp của cô.
Trên mặt trắng bệch của Thời Tiểu Niệm chỉ có mồ hôi nước mắt đan xen, chỉ một tia ấm áp này để cho cô xúc động, ở trong cơn đau đớn vô cùng cho cô ấm áp.
Ấm áp này, để cho cô dễ chịu một chút.
Cô quay đầu, một bác sĩ mặc áo phẫu thuật đứng ở bên giường phẫu thuật của cô, nắm tay cô, mang theo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt dịu dàng nhìn chằm chằm cô.
Ở trên khóe mắt hiển lộ một chút dịu dàng.
Lông mày anh ta mang theo vết sẹo.
Nhưng anh ta không phải bác sĩ có vết sẹo kia, bác sĩ có vết sẹ kia không hề có ánh mắt vậy.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn anh ta, ánh mắt có chút mơ hồ và cứng đờ, trong lúc nhất thời đau đớn cũng không có cảm giác được, vì sao anh ta nhìn giống một người như vậy.
Điều đó không có khả năng.
Không phải anh đã chết sao?
Thời Tiểu Niệm khó có thể tin, có chút chấn động, cặp mắt dịu dàng kia luôn nhìn cô, lông mày có hơi nhăn lại, giống như đang lo lắng cho cô.
Tất cả bác sĩ đều ở một bên nhỏ giọng nói chuyện, chỉ có anh đứng ở bên cạnh của cô.
“Anh là ai?”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác hỏi, giọng nói vừa khàn và nhỏ, nhỏ đến không ai nghe được.
Nhưng người kia vẫn là nghe được, anh chậm rãi cúi đầu xuống gần chỗ cô, cầm lấy đã khăn mặt khử trùng lau sạch mồ hôi trên mặt cùng với nước mắt cho cô, giọng nói ôn hòa như nước: “Sao nào, hiện tại biết chưa?”
Đôi mắt được lau, cô nằm ở nơi đó chớp mắt nhìn vào người kia, ánh mắt biến thành vô cùng thư thái, đau đớn cũng thấy rõ ràng.
Cô nhìn thấy một gương quen thuộc, nhìn thấy lông mày anh nhíu sâu hơn, đôi mắt hẹp dài dịu dàng, lông mi của anh rất dài...
Một sự đau lòng hiện lên ở trong lòng cô.
“Anh không chết.”
Thời Tiểu Niệm đau đến không nói ra lời, chỉ có thể run rẩy miệng môi, nước mắt từ từ khóe mắt chảy xuống.
Thiên Sơ.
Mộ Thiên Sơ.
Anh lại không chết, cô biết, anh nhất định sẽ không chết, nhất định không chết.