Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Anh tới cứu em.” Anh ta cúi thấp thân thể, nói bên tai cô.
Cứu cô.
Bất kể người nào nói sẽ cứu cô, cô đều hoài nghi, đều sẽ nghi vấn, nhưng Thiên Sơ nói cứu cô, Thời Tiểu Niệm sẽ không có hoài nghi nào.
Cô chấn động nhìn Mộ Thiên Sơ, tuyệt vọng quá lâu bỗng nhiên biến thành hi vọng, cô nhìn anh, tay có chút kích động nắm tay của anh, nắm rất dùng sức.
Anh tới cứu cô.
Cuối cùng cái thế giới này còn có một người thật sự nhớ cô như vậy.
Trong tuyệt vọng có hi vọng... Quá quý giá.
“Cứu em và con.”
Thời Tiểu Niệm mấp môi khẽ nói, thân thể tràn ra thống khổ vô biên.
“Được.” Anh không chút nghĩ ngợi ở bên tai cô đáp ứng, ngay sau đó lại nói: “Nhưng anh muốn em đáp ứng anh một điều kiện.”
“. . .”
Thời Tiểu Niệm ngây người, tay càng run thêm.
Anh ở bên cạnh, cầm lấy khăn lau mồ hôi trên mặt cho cô, vừa nhỏ giọng nói: “Anh muốn em thừa nhận một câu với anh, đời này em sẽ không yêu Cung Âu nữa.”
Thời Tiểu Niệm giật mình, không nghĩ tới điều kiện của anh là vậy.
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh, anh nhìn cô chăm chú: “Chỉ cần em đáp ứng anh và thực hiện lời hứa của mình, anh sẽ cứu em và Bảo Bảo ra ngoài.”
“. . .”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn anh, đột nhiên đưa tay dùng sức nắm lấy tay anh, bờ môi mấp máy.
Anh cúi đầu xuống, giống như đang lau mồ hôi cho cô, kì thực là đưa lỗ tai đến gần môi cô.
Thời Tiểu Niệm nằm ở nơi đó, bàn tay dùng sức nắm chặt lấy anh, bờ môi càng run dữ dội, mạnh mẽ chịu đựng đau đớn kịch liệt mà nói: “Cả đời này em đều hận Cung Âu và Cung gia, em hận bọn họ, tuyệt đối sẽ không tha thứ.”
Không phải bọn họ, cô sẽ không rơi vào tình trạng bây giờ.
Cung Âu đùa bỡn tình cảm của cô, vứt bỏ cô, Cung gia còn muốn ép mẹ đoạt con, nhốt cô ở trong tòa tháp nửa năm, cái hận của cô cứ theo từng ngày, đã sớm đậm đến giống như sinh trưởng trong người.
Nhưng gì Cung gia và Cung Âu đã ban cho cô, cô tuyệt đối sẽ không thể quên!
Làm sao cô còn có thể yêu lại.
Giọng của cô khàn khàn, mang theo thống hận cực mạnh, mỗi một chữ đều thẩm thấu sự thù hận của cô.
Anh ở bên cạnh nhìn vào mặt cô, trên mặt của cô chỉ còn lại có trắng bệch, đôi mắt lộ ra ra toàn là thống hận rõ ràng như vậy.
Anh đứng ở đó nhìn cô, cảm xúc trong mắt phức tạp.
Thời Tiểu Niệm đem sự cừu hận trong mắt biến mất, nhìn anh chằm chằm chờ đợi.
Đối với cô mà nói, không có gì có thể quan trọng hơn việc cùng với bảo bảo rời khỏi nơi này.
Đợi nửa ngày, anh khẽ gật đầu với cô.
Anh đồng ý.
Thời Tiểu Niệm cảm kích nhìn về phía anh.
Cám ơn anh, Thiên Sơ.
Thời Tiểu Niệm rất muốn hỏi anh làm sao mà từ cõi chết trở về, nhưng còn không kịp, một trận đau đớn lại hướng đến cô: “A —— “
Cô lại kêu thảm thiết, vẻ mặt thống khổ nhíu chung một chỗ : “Đau quá, A. . . Em muốn sinh con bằng cách sinh mổ, em không muốn tự nhiên, không muốn tự nhiên.”
Cô đau đớn kêu, giọng vô cùng khàn.
Tóc dài gần như là bị thấm ướt.
Cô thật sự không chịu nổi, quá đau quá đau.
Nghe được tiếng kêu thống khổ như thế, những bác sĩ kia lập tức dừng trò chuyện lại, kiểm tra tình huống thân thể của cô, bỗng nhiên giọng nói nghiêm túc: “Phải sinh. Thời tiểu thư, trạng huống thân thể của cô rất tốt, lúc này vẫn nên thử sinh tự nhiên chút đi.”
“Đau quá. Tôi không kiên trì được.”
Đau đớn liều mạng giày vò lấy cô, Thời Tiểu Niệm cảm giác thân thể của mình đang giống như bị tách ra, có người điên cuồng xé rách thân thể của cô, xé rách da thịt của cô.
Cô không chịu nổi.
Quá đau đớn.
Vừa nghĩ tới cô còn phải sinh hai đứa, cô liền không thể chịu được, thân thể của Thời Tiểu Niệm run rẩy, đau đến ánh mắt của cô hoảng hốt, đến toàn bộ phòng phẫu thuật ở trước mắt cô quay cuồng.
“Quá đau đớn, đau quá. . . A!” Thời Tiểu Niệm điên cuồng la hét thảm lên.
“Đừng khẩn trương, hít sâu, tôi nói cái gì cô làm cái đấy.” Người đàn ông bên cạnh vẫn đứng ở bên cạnh cô, nắm chặt tay cô động viên cho cô: “Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra.”
Tất cả đều có vẻ đặc biệt hỗn loạn, tuy nhiên các bác sĩ đều là người vô cùng có kinh nghiệm, nhưng đối mặt với đứa trẻ Cung gia sinh ra, trong thời gian mấu chốt này, đều hết sức cẩn thận từng li từng tí, sợ có xui xẻo.
Thế mà, cũng không có người phát hiện giọng của bác sĩ có sẹo khác với bình thường, lại không có người phát hiện bác sĩ có sẹo đã đổi người khác, ngươi có sẹo là giả.
“. . .”
Thời Tiểu Niệm nghe anh hít sâu, đau đớn hơi dịu một chút.
“Đúng, chính là như vậy, cô làm rất tốt.” Anh đứng ở bên người cô, một bên khích lệ cô, một bên cầm khăn sạch sẽ tiếp tục lau mặt cho cô.
Trên mặt trắng bệnh của Thời Tiểu Niệm đều là mồ hôi, cô khẽ động môi, còn không kịp cười, lại có một cơn đau đớn đánh tới.
“A. . .”
Lần này, Thời Tiểu Niệm quên phải hít sâu, chỉ còn tiếng kêu thảm thiết như tan cõi lòng, đau đến tiếng kêu tuyệt vọng không ngừng vang lên trong phòng phẫu thuật.
Loại đau đớn này không ai tiếp nhận thay cô.