Bên ngoài tòa thành Cung gia, pháo hoa đầy trời, chiếu sáng bầu trời đen nhánh.
Một loạt xe đen ngừng ở trên đường, Cung Âu mặc bộ tây trang màu xám từ trong vội vàng chạy ra, bước chân rõ ràng mang theo vội vàng.
Anh chạy về phía trước, vừa chạy vừa cởi âu phục trên người, trực tiếp ném đi, chẳng thèm ngó tới.
Khuôn mặt của anh anh tuấn, hình dáng đường cong lạnh lẽo, giữa lông mày có sự mệt mỏi, trong đôi mắt thâm thúy cực kỳ âm trầm, mũi cao thẳng, môi mỏng hé ra nụ cười lạnh lẽo.
Cung Âu chạy tới xe con, Phong Đức đứng ở chỗ đó lập tức cung kính mở cửa.
Cung Âu ngồi vào trong xe, lập tức nói: “Lái xe!”
“Vâng.”
Tài xế lên tiếng.
Phong Đức ngồi vào xe theo, nhìn pháo hoa đầy trời bên ngoài: “ thiếu gia, bên trong sao rồi? Cậu cứ đi như thế, có thể náo loạn hay không?”
Phong Đức có chút khẩn trương.
“Vốn chính là chỉ diễn trò cho mẹ tôi nhìn, quả nhiên bà đã buông lỏng, để cho nữ hầu đi tiếp điện thoại bên kia, lập tức cho người tới địa chỉ này, phải nhanh lên!”
Cung Âu đã sớm chuẩn bị bản đồ đưa cho Phong Đức, ngữ khí có chút gấp gáp.
Vừa mới tuyên thệ xong, hiện tại hai nhà nói chuyện phát triển tương lai, lúc này anh rời Cung gia còn chưa phát hiện, chỉ sợ phát hiện sẽ ngay lập tức cho chuyển người đi.
Phong Đức nhìn bản đồ trong tay, phía trên có mấy vòng tròn màu đỏ ghi chú: “Thiếu gia, sao cậu phán đoán là Thời tiểu thư bị bắt ở mấy nơi này?”
Cái này là nhìn ra được từ đâu.
“Nữ hầu nói vào điện thoại rằng buổi tối nay không kịp đi qua, nói vậy nếu không có việc, thì có thể là đêm nay mẹ tôi sẽ tới.” Cung Âu lạnh giọng phân tích : “Mẹ tôi vốn không ưa thích máy bay, tránh được thì tránh, trong một thời gian có thể lái xe chạy đến, nơi không có tín hiệu, không có giám sát, thậm chí không có người ở cũng chỉ có những nơi này, lập tức đi tìm!”
“Vâng, thiếu gia cơ trí.”
Phong Đức nghe vậy không thể là không bội phục thiếu gia.
Ông ngồi ghế cạnh tài xế, từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua người Cung Âu.
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, dùng sức nới rộng cổ áo, cởi nơ nép sang một bên, trên mặt có sự nôn nóng bất an, một chân rung lên, tỏ rõ lúc này anh vừa bất an cùng với lo lắng.
Ông Cung và phu nhân làm việc đến giọt nước cũng không lọt, đề phòng thiếu gia khắp nơi, ra chiêu cờ cao, thiếu gia tìm lâu cũng không tìm được, Cung gia còn âm thầm đi cản trở khắp nơi.
Tiền và nhân lực hao tổn ra ngoài rất nhiều, lại không nghe được một chút tiếng vọng.
Tìm qua quá lâu, mắt thấy dự tính ngày sinh của Thời tiểu thư sắp đến, thiếu gia rơi vào đường cùng, cuối cùng thỏa hiệp đáp ứng đính hôn cùng với Mona tiểu thư.
Mona tiểu thư cũng yêu Cung Âu tận xương, lúc đầu bị ngược chỉ còn có nửa cái mạng, kết quả nghe xong mình sắp đính hôn, Mona tiểu thư lập tức đáp ứng, không có đem chuyện mình bị ngược đãi nói ra.
Chỉ là, Mona tiểu thư và gia tộc Lancaster không biết, tất cả đều thiếu gia ứng biến.
Lấy tính tình thiếu gia, sau khi cứu được Thời tiểu thư ra nhất định là sẽ liều lĩnh ở cùng một chỗ, đến lúc đó hai đại gia tộc. . . Còn không biết đối mặt làm sao.
Được rồi được rồi, lúc này cứu Thời tiểu thư ra quan trọng hơn.
Phong Đức nhanh chóng phân phó người đến nhưng địa phương này, sau đó lại hỏi: “Thiếu gia, vậy chúng ta đến chỗ nào tìm?”
“Đứa bản đồ cho tôi!”
Cung Âu lạnh lùng nói, đưa tay tiếp nhận bản đồ từ tay Phong Đức, nhìn thoáng qua, ánh mắt tĩnh mịch rơi vào một chỗ, sau đó nói: “Qua bờ biển!”
Anh lấy trực giác.
“Vâng, thiếu gia.”
Ban đêm Anh quốc đã có sương mù, càng tiếp cận bờ biển, sương mù càng thêm dày đặc.
Cung Âu ngồi ở trên xe, gương mặt kéo căng chặt chẽ, ánh đèn bên đường thoảng qua cửa xe, lướt qua gương mặt âm trầm của anh, lọt vào trong mắt của anh, phần vội vàng xao động tùy ý này ai nấy cũng đều thấy được.
Thời Tiểu Niệm, đừng sợ, anh tới cứu em rồi.
Đừng sợ.
Anh nhất định sẽ tìm ra cô, cùng cô chờ con ra đời, anh sẽ không bao giờ vứt bỏ lại cô, sẽ không bao giờ.
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, ngón tay thon dài không thể tự chủ nắm lấy tay áo của mình, cứ thế đem cúc bằng ngọc làm đứt.
Bờ biển dưới bóng đêm, sương mù rất nặng, nước biển sôi trào đập lên vách đá, giống như muốn xông tới.
Tháp cao luôn bất động, đứng ở trong sương mù.
“A. . .”
Thời Tiểu Niệm không ngừng kêu la thảm thiết trong đêm yên tĩnh, cô không biết mình đau đớn bao lâu, chỉ biết mình đau đến không còn có sức mà kêu nữa.
Vừa ra tiếng giống như của người câm, bị bể tan tành đáng sợ.
Bỗng nhiên, cô nghe được có bác sĩ nữ nói:“9 giờ 16 phút 32 giây tối ở Anh quốc, đứa bé sinh ra, nam, tất cả bình thường, trước đưa vào buồng giữ nhiệt.”
“Được rồi.”
Ra đời rồi sao?
Thời Tiểu Niệm nằm đó, người đã hoàn toàn hết lực, giống như thân thể đã không phải là của mình, không có một chỗ hoàn chỉnh.
Cô cố gắng bắt lấy cánh tay của người bên cạnh, nhìn về phía bác sĩ nào đó nói: “Nhìn, cho tôi nhìn Bảo Bảo một chút.”
Cô muốn nói chuyện, nhưng ngay cả mình đều không nghe được tiếng của mình rồi.
Cô đã hét rách cổ họng.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ bác sĩ ôm đứa bé đi, trơ mắt nhìn, bọn họ thậm chí không cho cô nhìn nhiều.
Thời Tiểu Niệm không kịp đau lòng, lại một vòng đau đớn tra tấn thêm cô lần nữa.
“Thời tiểu thư, vất vả cho cô, Bảo Bảo thứ hai cũng phải đi ra, cố lên!” Các bác sĩ đứng ở đó, biết cô đã hết sức, đều nhao nhao động viên cô.
“...”
Thời Tiểu Niệm muốn dùng lực, nhưng đã không còn sức, cô quá mệt mỏi, ngoại trừ đau nhức, cô không còn có bất kỳ cái cảm giác gì, chớ đừng nói chi là dùng sức sinh Bảo Bảo thứ hai.