Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 651: Chương 651: Chương 345: Cung Âu đến chậm một bước 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Thời tiểu thư, cô cố lên, lúc này không cố gắng, Bảo Bảo dễ dàng xảy ra chuyện.” Thấy cô không làm được gì, các bác sĩ dứt khoát uy hiếp cô.

Nghe nói như thế, Thời Tiểu Niệm nằm ở nơi đó ngây người mấy giây, sau đó cắn răng dùng sức, ngón tay trắng nõn tinh tế vẫn luôn nắm chặt cánh tay của người bên cạnh, móng tay bấu mạnh.

“Em có thể, nhất định em có thể.”

Cái giọng nói dịu dàng kia vang lên bên tai cô, lần lượt khích lệ cô, muốn cô cố gắng, muốn cô cố lên.

“...”

Thời Tiểu Niệm liều mạng cố gắng, khi đứa Bảo Bảo thứ hai lên tiếng, cô nghe được một tiếng khóc.

Hai đứa đều đã ra đời.

Thật tốt.

“9 giờ 33 phút tối tại Anh quốc...”

Không đợi nghe bác sĩ nói xong, mắt Thời Tiểu Niệm tối sầm, người ngất trên bàn phẫu thuật, cô đã tiêu hao hết tất cả sức lực của mình, không còn có một sức lực duy trì tinh thần.

Cô hôn mê ở đó.

Người đàn ông mặc áo phẫu thuật ở bên, một tay bị cô nắm chặt không buông, một tay tiếp tục đi lau mồ hôi cho Thời Tiểu Niệm, cũng không có đi trông nom Bảo Bảo giờ như thế nào.

“Thai long phượng, một nam một nữ, lúc này khẳng định phu nhân sẽ ban thưởng cho chúng ta rất nhiều.”

“Đó là đương nhiên, thoáng cái có cả cháu trai cháu gái, chúng ta sẽ là đại công thần Cung gia.”

“Chỉ là đáng tiếc, hai đứa bé sinh ngoài giá thú, tương lai kế thừa Cung gia cũng không đến lượt bọn chúng.”

“Có cái gì mà than thở, dù là con riêng, nhưng không phải cũng được sống tốt hơn ta nhiều.”

“Nói cũng đúng.”

“...”

Phẫu thuật đến lúc kết thúc, bên cạnh khay dùng ý tế đều là từng đống khăn máu, nhìn thấy giật mình.

Các bác sĩ đẩy Thời Tiểu Niệm trở về phòng bệnh, kiểm tra thân thể của cô, chuyền nước cho cô, bổ sung thể lực cùng dinh dưỡng cho cô, quá trình sinh đôi đúng là thống khổ.

Mà cô còn đau đớn thật lâu mới sinh được, thể lực đã sớm tiêu hao, có thể chống đến lúc này hôn mê đã là không bình thường rồi.

Các bác sĩ sắp xếp xong cho Thời Tiểu Niệm xong, liền chạy tới chăm sóc đôi thai long phượng kia.

Dù sao thai long phượng mới có thể cho họ một tương lai tươi sáng

Người đàn ông trẻ đứng ở trước giường Thời Tiểu Niệm, dưới vết sẹo đầu lông mày, một đôi mắt hẹp dài, khóe mắt lộ ra một tia mềm mại, anh ta rũ mắt nhìn cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Anh ngồi xuống giường, một tay duỗi ra khẽ vuốt gương mặt trắng bệch của cô: “ Sớm nói không hợp với em, nhất định phải đụng tường mới quay đầu, nhất định phải ăn khổ nhiều như vậy mới biết đi hận.”

Vì Cung Âu, tra tấn mình thành bộ dạng này.

Kết quả người kia còn không để tâm tới cô, cô quá ngu ngốc.

Trên mu bàn tay của anh toàn là vết máu, tất cả đều là vết thương bị bấu, là lúc Thời Tiểu Niệm sinh liều mạng bắt lấy tay anh để lại, móng tay giống như lưỡi dao đâm thủng tay anh.

Anh đau cũng không nhẹ hơn được cô bao nhiêu.

Ở bên giường cô một lúc, nghĩ tới thời gian, anh lo lắng đêm dài lắm mộng.

Suy nghĩ một chút, người đàn ông trẻ đứng lên khỏi giường, chậm rãi dạo bước đến trước cửa sổ, lấy từ trên người một chiếc đèn nhỏ, chiếu vào sương mù bên ngoài cửa sổ, ấn xuống chốt mở.

Anh nhìn ánh đèn màu xanh ở trong sương mù, khống chế tiết tấu.

Bắn ra tín hiệu “hành động“.

Người đàn ông rũ mắt nhìn Thời Tiểu Niệm mê man trên giường, chậm rãi lấy khẩu trang trên mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt đẹp nữ tính: “Đừng lo lắng, anh sẽ lập tức mang em rời đi, yên tâm ngủ đi. Tỉnh lại sau giấc ngủ, em sẽ không ở trong lao tù này.”

Anh mang cô rời khỏi ngôi tù này.

...

Đêm nay đêm đen bình tĩnh, bình tĩnh bên ngoài cất giấu sóng ngầm mãnh liệt.

Bên trong tòa thành Cung gia không ngừng pháo hoa đầy trời, các truyền thông trong đêm tranh nhau khơi ra tin tức, sương mù bờ biển dày đặc không tan.

Bên trong sương mù, có ánh đèn xẹt qua.

Một loạt xe đen dừng ở con đường đi tới tháp cao, Cung Âu đẩy cửa xe ra, hai chân thon dài bước xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên trước mắt.

Tháp cao bị sương mù lượn lờ bao quanh, như cảnh trên mây.

“Đây là hải đăng sao?” Phong Đức nghi ngờ hỏi nói: “Thiếu gia, ở xung quanh đây chi có mỗi toà tháp này, nhưng mà không giống như có người ở.”

Hoàn toàn không giống như có người ở.

Cung Âu đứng ở nơi đó, ánh mắt u ám, trong tháp cao không có một chút ánh sáng lộ ra, yên tĩnh như một tòa tháp cô đơn mà thôi.

“Thiếu gia, xem ra nơi này không phải.”

Phong Đức nói: “Vậy chúng ta tiến đến ba địa chỉ khác, mặc dù phái người đi qua trước đó, thế nhưng ngộ nhỡ ông chủ phu nhân phát hiện, có thể đánh nhau chống lại, chúng ta trợ giúp cũng tốt.”

Kỳ thật nơi này Phong Đức không xa lạ gì, ông còn nhớ kỹ trước đó thiếu gia để người đi tìm những nơi không có tín hiệu, cho nên không ở chỗ này.

Nhất định phải tranh thủ thời gian tìm Thời tiểu thư, mặc dù thiếu gia đã tuyên thệ, nhưng lấy tính cẩn thận của ông chủ phu nhân, khẳng định phải đợi đến khi thật sự đính hôn, mới đem tung tích nói cho thiếu gia.

Thiếu gia hiển nhiên không kịp chờ đợi.

Thời gian nửa năm, để cho cả người thiếu gia gầy gò hai vòng, chờ đợi thêm nữa, thiếu gia sẽ điên lên mất.

“Ừm.”

Cung Âu đồng ý lời ông, trầm giọng đáp, quay người kéo cửa ra muốn ngồi lên, bỗng nhiên thân hình cứng đờ.

Một mùi nhàn nhạt theo sương mù thổi bay qua.

Là mùi máu tươi.

Ánh mắt Cung Âu rét lạnh, quay người chạy tới tháp cao, rút súng từ bên hông ra, giọng nói bén nhọn gầm lên: “Đều lấy súng ra!”

“Vâng!”

Phong Đức cùng đám bảo vệ nhanh chóng cầm súng, lên đạn, đến lúc này, bọn họ cũng ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt.

Có biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.