Cung Âu vọt tới phía trước, mở đèn pin trên đồng hồ chiếu sáng, chỉ thấy cửa của tháp cao đóng chặt, bên ngoài bày xếp hai chiếc ghế dài màu trắng.
Ánh đèn anh hướng xuống, chỉ có máu tươi chảy dài, chảy dài tới tận bên trên vách đá, trông như một dòng nước nhỏ.
Nhất thời sắc mặt Cung Âu hoàn toàn trắng bệch, giơ chân lên đạp vào cửa, điên cuồng kêu gọi: “ Thời Tiểu Niệm!”
Cửa bị đạp không mở ra.
Cung Âu liều mạng đạp lên, mấy bảo vệ cũng cùng nhau tiến lên đạp cửa, cuối cùng cửa bị đá văng, chỉ thấy một thi thể nằm sau cửa, cho nên mới không dễ đá tung cửa.
Cung Âu rất muốn xông vào, Phong Đức vội vàng ngăn cản anh lại, đưa mắt ra hiệu cho một bảo vệ.
Đám bảo vệ lập tức một tay cầm súng, một tay soi đèn pin vào bên trong, thận trọng, chỉ thấy bên trong một mảnh bi thảm, từ cửa đến bên trong phòng đều là vô số thi thể.
Tất cả đều bị bắn giết.
Máu chảy đầy đất.
Có người chết càng vô cùng đáng sợ, hai mắt xanh mở chết không nhắm mắt.
Phong Đức nhìn quen cảnh này mà cũng không khỏi vì cảnh tượng vậy hít vào hơi lạnh, cúi người thăm dò nhiệt độ của họ, sau đó ngẩng đầu nhìn về vào Cung Âu : “Thiếu gia, giống như đều chết hết, nhiệt độ cơ thể đang trở nên lạnh, tối thiểu chết được khoảng hai, ba giờ.”
“...”
Cung Âu đứng ở nơi đó, sắc mặt tái xanh.
“Trên cơ bản đều là người của Cung gia.” Phong Đức đứng lên nói, tất cả những người này đa phần ông đều biết hết, chỉ có mấy bác sĩ là không biết.
Hẳn là phu nhân vì chăm sóc Thời Tiểu Niệm cho nên mời tới các bác sĩ giỏi.
Dù sao bình thường Cung gia không có bác sĩ phụ sản ở bên.
“...”
Đều là người Cung gia.
Người Cung gia chết hết.
Cung Âu rũ mắt nhìn vào những thi thể này, sắc mặt càng ngày càng khó coi hơn, bỗng dưng anh đi vào bên trong phòng, dùng sức đẩy một cánh cửa, tiến tới kiểm tra.
“Thời Tiểu Niệm! Thời Tiểu Niệm!”
Cung Âu gào gọi, trong tiếng lộ ra khẩn trương vội vàng chưa bao giờ có.
Cô không thể có chuyện.
Cô tuyệt đối không thể có chuyện gì!
Cung Âu liều mạng đá văng một cánh cửa, đi vào kiểm tra, Phong Đức có chút khẩn trương đi sau lưng anh: “Thiếu gia, để bọn họ tìm kiếm, khả năng hung thủ còn chưa rời khỏi nơi này.”
Ngộ nhỡ làm thiếu gia bị thương thì làm sao bây giờ.
“...”
Anh không đợi được rồi!
Cung Âu giống như không nghe Phong Đức, dùng sức đạp cửa gian phòng, ánh sáng đèn pin ở trên đồng hồ chiếu vào, là phòng phẫu thuật.
Anh soi sáng đèn trên tường, bật công tắc đèn.
Ngay lập tức bên trong sáng ngời.
Cung Âu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong phòng phẫu thuật tràn ngập một mùi máu tươi, trong đồ bỏ đi đều là một đống khăn máu, còn có công cụ còn chưa cất lại.
Giống như là vừa tiến hành hoàn tất một ca phẫu thuật không lâu.
Có thể tiến hành phẫu thuật ở đây không có gì khác, chỉ có phẫu thuật sinh sản.
“...”
Cô sinh bảo bảo sao?
Nhìn đống khăn máu kia, thân hình cao lớn Cung Âu nghiêng ngả, sắc mặt tái nhợt, tay kịp thời chống lên bàn mổ để không ngã.
Sinh.
Vì sao lại sinh trong ngày nhiều người Cung gia chết vậy, còn cô ở đâu? Thời Tiểu Niệm ở nơi nào.
Phong Đức tiến tới: “Thiếu gia.”
Ngay sau đó, ông cũng nhìn thấy đống khăn máu kia.
“Cái này, đây là...” Phong Đức kinh ngạc đến ngây cả người.
Thời tiểu thư là đã sinh bảo bảo sao?
“Tìm Thời Tiểu Niệm! Tìm cho tôi! Dù có lật tung toàn bộ tháp cao cũng phải tìm được!”
Cung Âu điên cuồng quát lên với ông, người chạy ra ngoài, bước chân có chút lảo đảo, lộ ra bối rối không thể nói được.
Giông như đứa trẻ lâm vào sợ hãi vô cùng.
Anh muốn đi tìm cô, anh muốn đi tìm Thời Tiểu Niệm.
Anh muốn đi tìm.
Cung Âu xông ra khỏi phòng phẫu thuật, đi tới một gian phòng khác, vượt qua thi thể, dùng sức đá tung cửa, nơi này có một căn phòng, nhìn qua hẳn là phòng của bảo vệ hoặc là bác sĩ.
Nhưng anh không dám khinh thường, Cung Âu kéo cửa tủ quần áo ra, đưa tay lôi toàn bộ quần áo ở bên trong ra tìm.
Không có ai.
Là ai giết chết hết bảo vệ cùng bác sĩ?
Thời Tiểu Niệm ở nơi nào, là ở chỗ này hay bị mang đi.
Cung Âu ra khỏi phòng, chỉ thấy mấy bảo vệ đang ngồi xổm trên mặt đất kiểm tra thi thể, sắc mặt của anh lập tức trầm xuống : “Mấy người đang làm cái gì?”
“Phong quản gia để cho chúng tôi tìm Thời tiểu thư.”
Cho nên bọn họ lật thi thể.
“Khốn kiếp!” Cung Âu tiến lên đạp cho hắn ta một cái, nhìn hắn chằm chằm, tức giận trong mắt lộ ra không chút nghi ngờ: “Cô ấy không có khả năng ở trong đống này, cô ấy còn sống! Tìm người sống cho tôi!”
“Vâng.”
Bảo vệ ngã trên mặt đất cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Cung Âu tiếp tục đi sang phòng khác, đưa tay đẩy một cánh cửa, mở đèn ở trên tường lên, trong phòng sáng ngời.
Đây là một gian phòng khác những phòng khác, hơi thở thanh nhã, trang trí dịu dàng, chỉ liếc một chút là có thể xác định chỗ này có nữ ở.
Ở trên cái bàn bên cạnh có một số giấy bút vẽ.
Ngực của Cung Âu chấn động, Thời Tiểu Niệm ở chỗ này.
Anh đứng ở nơi đó, chậm rãi vươn tay sờ những chiếc bút kia, vừa sờ, ngón tay vừa run lên, nửa năm qua, cô đều sống ở đây.