Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Không có TV.
Không có máy tính.
Thậm chí ngay cả điện thoại đều không có.
Cung Âu chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống, giường rất mềm mại, trên giường lớn vậy chỉ có một cái gối, anh gần như có thể tưởng tượng việc Thời Tiểu Niệm lớn bụng trằn trọc bên trên.
Thống khổ khi bị giam lỏng dao động trong cơ thể cô.
Cung Âu không dám nghĩ tiếp, ngón tay lướt qua mép giường, phần gỗ bên kia, ngón tay của anh sờ thấy một số vết khắc.
Cung Âu lập tức cúi đầu nhìn, những vết khắc rất lộn xộn, không có thấy rõ là khắc cái gì.
Suy tư mấy giây, Cung Âu nằm xuống giường, nằm vào vị trí bình thường Thời Tiểu Niệm nằm, anh nằm ở đó, lại nhìn sang bên, vết khắc trên gỗ hiện ra rõ ràng.
Là khắc rất nhiều rất nhiều chữ ở phía trên ——
Em hận anh.
Là vô số “em hận anh” gộp chung một chỗ, toàn là dấu vết như vậy, dấu vết có chút lộn xộn, không phải dùng đao khắc, bời vì dấu vết có nông có sâu.
Là dùng móng tay cào lên.
Vào mỗi buổi đêm cô khổ sở ở chỗ này, cô đều khắc lên những vết vậy sao.
Cô hận anh.
Đúng, không phải anh, cô sẽ không gặp phải tình trạng như vậy.
Anh không bảo vệ được cô, anh không tìm thấy cô, thậm chí là chưa bao giờ tin tưởng cô...
Ngón tay thon dài Cung Âu chậm rãi vuốt ve mép giường, những vết khắc kia ở trên đầu ngón tay anh, giống như có vô số con dao đang cào cứa anh.
Da thịt bị tróc đau nhức.
Anh nhìn lên trên, bên cạnh còn có bịch truyền, dịch ở trong túi còn chưa truyền xong, cây kim đang nhỏ giọt xuống, tạo thành vũng nước trên đất.
Mang đi.
Người đã bị mang đi.
Cung Âu từ trên giường xuống, cả người vô lực ngồi trên mặt đất, thân thể dựa vào giường.
Một đôi mắt đen của anh nhìn chăm chằm vết khắc kia, có vài dấu vết xiêu xiêu vẹo vẹo, có vài dấu vết dùng sức, giống như muốn đem tất cả hận ý phát tiết ra ngoài.
“Xin lỗi.”
Cung Âu dựa vào bên giường, nhỏ giọng nói xin lỗi, cúi đầu dựa vào cạnh giường, môi mỏng khẽ mở, nhỏ giọng xin lỗi, xen lẫn hối hận và đau khổ.
Thật xin lỗi.
Anh lại đến chậm một bước.
Rõ ràng trước đó đã kiểm tra qua vùng này, lại chưa có cứu được cô.
“Thiếu gia.”
Phong Đức từ bên ngoài tới thấy cảnh như vậy, trong phòng ngủ yên tĩnh, Cung Âu ngồi dưới đất dựa bên giường, gương mặt anh tuấn tái nhợt, đôi mắt u ám.
Thấy có người đến, Cung Âu ổn định tâm tình, lạnh lùng hỏi: “Thế nào?”
“Đã tìm từ trên xuống dưới Tháp cao, không có tìm được Thời tiểu thư.” Phong Đức đứng ở đó rồi báo cáo: “Có phải đã dời đi rồi hay không?”
“Dời đi cần phải giết chết bảo vệ cùng với bác sĩ sao?”
Cung Âu lạnh lùng hỏi.
Nghe vậy, Phong Đức có chút khiếp sợ: “Vậy là ai giết? Thời tiểu thư đâu, lại bị bắt sao?”
Rơi vào tay Cung phu chưa đủ, bây giờ lại vào tay ai?
Có nhiều người muốn đối phó Thời tiểu thư như vậy sao.
“Ông hỏi tôi sao?” Cung Âu nắm cái gối lên, đập mạnh xuống đất, hai mắt tức giận trừng về phía ông, cả người điên cuồng: “Tìm! Tìm cho tôi! Là người hay quỷ đều tìm cho tôi!”
Người nào cướp người của anh, nhất định phải trả giá đắt!
“Vâng, thiếu gia.” Phong Đức cúi đầu, không dám nói gì khiến cơn tức giận Cung Âu bốc lên, cúi đầu lui ra ngoài.
Phong Đức vừa đi ra ngoài, tức giận trên mặt Cung Âu nhất thời tiêu tán thành, giữa lông mày chỉ còn lại có sợ hãi, năm ngón tay thon dài vùi sâu vào mái tóc ngắn của mình.
Vì sao lại không thấy.
“Anh sẽ không để em xảy ra chuyện, sau này sẽ không bao giờ.” Cung Âu dựa vào cạnh giường, đưa tay sờ những vết khắc, môi mỏng run rẩy : “Xin lỗi, thật sự xin lỗi, Thời Tiểu Niệm, thật sự xin lỗi. Anh sẽ tìm được em, chờ anh, nhất định phải chờ anh.”
Cung Âu nhỏ giọng thì thào, đôi mắt đen nhánh chậm rãi bịt kín một tầng ánh nước.
Nửa năm.
Nửa năm anh không có thấy được cô, vì sao không cho anh gặp một lần, dù là muốn bắt, trước hết để cho anh nhìn được một cái rồi hãy bắt.
Liếc một chút cũng được, chỉ liếc một chút, bây giờ cũng thành hy vọng xa vời.
Ngón tay Cung Âu chậm rãi cuộn lại.
Cô hận anh.
Anh lại nhớ cô tới sắp điên rồi, là anh vô dụng, là anh bỏ ra nửa năm tìm tới nơi này, anh hẳn là nên đến sớm một chút, đến sớm một chút thì tốt.
Vì sao anh lại chậm mất một bước!
Vì sao anh luôn chậm mất một bước như vậy, chỉ thiếu một chút thời gian, là anh có thể thấy cô! Chỉ thiếu một chút!
Cung Âu ngồi ở dưới đất, tim như bị đao cắt, hình dáng gương mặt càng có vẻ thêm gầy gò.
Cung Âu ngồi trên mặt đất đến tận hai giờ.
Ngồi đến cả người ngoại trừ chết lặng cũng không có tri giác khác.
Đột nhiên, một hồi bước chân vội vàng từ ngoài vang lên, tiếng La Kỳ hét truyền đến: “A! Tại sao có thể như vậy? Cung Âu đâu, Cung Âu ở đâu?”
Có người chỉ cho La Kỳ.
La Kỳ vội vàng vào cửa, chỉ thấy Cung Âu ngồi dưới đất bên cạnh giường, cả người suy sút.
Thấy anh không có việc gì, La Kỳ nhẹ nhàng thở ra, bàn tay mang gang tay vỗ vỗ lên lồng ngực, xoay lại vành mũ.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, La Kỳ giận dữ nói: “Tại sao con lại chạy tới giết người, ta dã bảo, chỉ cần con và Mona đính hôn, ta sẽ để Thời Tiểu Niệm và Bảo Bảo trở lại bên cạnh con, vì sao con lại làm như vậy?”
La Kỳ cho là người bị Cung Âu nóng giận giết hết.