“Người không phải thiếu gia giết, khi chúng tôi đến đây đã thành như vậy.” Phong Đức từ bên ngoài tới, đứng sau lưng La Kỳ, cúi đầu, cung kính nói ra.
“Cái gì?” La Kỳ nhất thời ngây ngốc tại đó, bên trên gương mặt xinh đẹp lộ ra khẩn trương: “Vậy bảo bảo đâu, không phải nói Bảo Bảo sinh rồi sao, mấy người còn không tìm mau?”
Trong bụng của Thời Tiểu Niệm còn mang đứa bé Cung gia nhà họ.
Nghe vậy, Cung Âu vẫn luôn một mực ngồi ở dưới đất, cuối cùng vẻ mặt buông lỏng, môi mỏng mím chặt, nâng mắt nhìn sang La Kỳ, trong mắt u ám, giống như là một vực sâu màu đen.
“Bảo Bảo sao?” Cung Âu cười lạnh một tiếng, từ dưới đất đứng lên, đi từng bước một tới chỗ La Kỳ, đứng trước mặt bà, hai con ngươi phủ đầy tức giận nhìn bà : “Mẹ cũng chỉ lo lắng cho đứa bé sao?”
“Đương nhiên, đó là cháu của ta.”
La Kỳ nói ra như là chuyện đương nhiên, trên mặt ung dung có chút khẩn trương, bà chờ lâu như vậy, đợi lâu như vậy cũng là đợi con nối dõi Cung gia ra đời.
Nhưng bây giờ, đến bóng dáng Bảo Bảo bà còn chưa thấy.
“Khi anh trai còn sống, các người muốn anh ấy gánh chịu tất trách nhiệm, buộc anh ấy làm tất cả những việc không thích, anh ấy làm, sau đó đến chết anh ấy cũng chưa được làm một việc mà mình hứng thú.” Cung Âu đứng ở trước mặt bà, lạnh lùng nói: “Hiện tại, các ngươi buộc con đính hôn, con làm, Thời Tiểu Niệm đã không thấy đâu.”
Anh chậm rãi nói ra, trong con ngươi u tối che kín một vòng thống hận.
“...”
La Kỳ bị hận ý trong mắt anh dọa sợ.
Chẳng nhẽ con trai muốn hận bà sao?
“Các người là cha mẹ con, con không thể bắt các người làm gì.” Cung Âu rũ mắt nhìn bà, nói ra từng chữ từng chữ: “ Nhưng La Kỳ, con nói cho mẹ biết, nếu tìm được Thời Tiểu Niệm trở về mà không còn có hơi thở, con cam đoan, các người sẽ không có người kế thừa Cung gia!”
“Cung Âu, con có biết mình đang nói cái gì hay không?”
La Kỳ khiếp sợ.
Anh đây là có ý gì, là muốn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ sao? Loại chuyện dân chợ mới làm ra được, vậy mà anh dám nói ra? Thật sự vì Thời Tiểu Niệm điên rồi.
Cung Âu trừng mắt nhìn bà, mang theo hận, anh liền lướt qua người bà, bước chân cứng nhắc đi về phía trước.
“Cung Âu.”
La Kỳ đảo mắt, quay người giữ chặt tay anh, cố gắng trấn tĩnh nói: “Mẹ sẽ cho người đi tìm Thời Tiểu Niệm, con cứ cùng ta về trước, Mona và cha mẹ nó còn ở bên trong tòa thành.”
“...”
Cung Âu hất mạnh tay của bà ra.
La Kỳ nhìn tay mình bị Cung Âu hất ra, ngây người mấy giây, sau đó mở miệng nói: “Con đã tuyên thệ, không thể nuốt lời, đây là trách nhiệm con vì Cung gia, vì anh trai con gánh vác.”
Đối với Cung Âu, mang Cung Úc ra luôn luôn hữu dụng.
Cung Âu không thèm để ý tới bà, tiếp tục đi ra ngoài.
“Con cứ bỏ Mona ở tòa thành, ngộ nhỡ cha con tức giận, quay ra gây sự với Thời Tiểu Niệm thì sao bây giờ?” La Kỳ tăng thêm khẩu khí.
Nghe nói như thế, bước chân Cung Âu dừng lại.
Giống như nghe được chuyện cười, Cung Âu nở nụ cười, quay đầu nhìn vào La Kỳ : “Hiện tại con còn sợ cha hay sao?”
Vẻ mặt anh tươi cười, cười đến mức châm chọc.
Bỗng nhiên, Cung Âu thu liễm nụ cười, nhìn chằm chằm bà gào lên: “Hiện tại con đến Thời Tiểu Niệm sống hay chết cũng còn không biết! Con sợ cha cái gì! Nửa năm, La Kỳ, các người đều đã vây chặt con trai mình nửa năm rồi! Còn dùng cái này ép con hay sao!”
Người cha tàn nhẫn, danh vọng Cung gia, trách nhiệm anh trai lưu lại, mỗi một lần đều dùng tới những thứ này!
Nếu Thời Tiểu Niệm chết rồi, anh còn để tâm chuyện này làm gì?
“...”
La Kỳ đứng ở nơi đó, sắc mặt có chút tái nhợt.
Cung Âu nổi giận, mỗi một lần anh nổi giận, La Kỳ đều sẽ lựa chọn không kích thích anh, thế nên bà đứng yên đó.
“Trở về nói với cha cho con, tốt nhất các người nên khẩn cầu Thời Tiểu Niệm bình an, cô ấy chết, con từ bỏ Cung gia! Nếu cô ấy chết trên tay các người, Cung Âu con bỏ mạng này!”
Nói xong lời cuối cùng, Cung Âu gào khàn cả giọng, đôi mắt gắt gao nhìn vào La Kỳ, đôi mắt bởi vì cảm xúc kích động mà đỏ như máu.
Làm cho người ta không rét mà run.
“Con điên rồi?”
La Kỳ nghe anh, không khỏi nổi giận, nâng tay lên liền muốn đánh anh.
Cung Âu trừng mắt nhìn bà, không có tránh né chút nào.
La Kỳ đứng ở nơi đó, tay dừng tại giữ không trung, cuối cùng vẫn là yên lặng thu hồi, đôi mắt mỹ lệ cũng biến thành đỏ, nhưng lại được che bởi tầng ánh nước: “ Cung Âu, lần đầu tiên ta chán ghét loại bệnh cố chấp này của con.”
Mona nói với bà, Cung Âu đối với chuyện gì quá mức cố chấp, mình đã nhận định là đúng, chết cũng không buông.
Trước kia, bà đồng ý chứng cố chấp này của Cung Âu là tốt.
Hiện tại, bà hận bệnh này hủy con của bà, con trai mà bà yêu nhất.
“...”
Cung Âu liếc nhìn bà khóc đầy mặt, không có một chút rung động, anh lui về sau hai bước, sau đó xoay người rời đi.
Ngay cả bước chân đều lưu loát không giống như bình thường.
Bóng dáng Cung Âu giống như quân nhân chán nản bị đánh bại, ở dưới ánh đèn lộ ra cô đơn như thế.
...
Đau đớn.
Đau đớn điên cuồng chui vào trong xương của cô, đau đớn khiên cả người cô như sắp tan ra từng mảnh.
Thời Tiểu Niệm mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy bóng đêm kéo dài, nghe được tiếng trẻ sơ sinh khóc.