Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Là con của cô sao?
Thời Tiểu Niệm cảm giác mình đang nằm trên xe, xe đang chạy về phía trước, cô khó khăn quay sang, chỉ thấy giường trẻ bên cạnh đang được người dùng tay đẩy.
Bảo Bảo đang khóc.
Thời Tiểu Niệm khó khăn muốn được ngồi dậy, ngẩng đầu lên, nhìn qua giường trẻ.
“...”
Thời Tiểu Niệm còn chưa thấy được Bảo Bảo của mình, đầu bỗng choáng váng, trước mắt tối đen, người lại ngất đi lần nữa, nặng nề mà ngã xuống.
Một bóng dáng lập tức từ bên đứng lên, cúi người đi đến cạnh cô, đưa tay xoa đầu cho cô, động tác dịu dàng.
Ngày đêm luân chuyển.
Vật đổi sao dời.
Có mùi hướng tươi mát bay vào trong mũi, trên giường lớn như vậy, ánh nắng chiếu vào gương mặt ngủ say trên giường, có tiếng chim hót trong trẻo từ ngoài vang lên, khiến cho người nghe thư sướng thể xác tinh thần.
Nghe quen tiếng sóng biển và tiếng chim biển, Thời Tiểu Niệm đã lâu không có nghe được tiếng khác.
Cô đang nằm đó ngủ say, khóe môi không tự chủ nhếch nụ cười, một lúc lâu, Thời Tiểu Niệm mới chậm rãi mở mắt, ánh mắt trước mắt có chút mơ hồ.
Giống như là phủ một tầng ánh sáng, trong tầm mắt của cô là một gian phòng rất cao, diện tích rất lớn, phong cách có phong cách riêng, đồ dùng trong phòng đều hoàn toàn không giống những gì cô từng thấy.
Giống như đến một nơi chưa từng quen thuộc.
Nơi này là đâu?
Trong đầu Thời Tiểu Niệm mơ hồ, đưa tay ấn huyệt thái dương, ngồi dậy khỏi giường, dưới thân lại truyền đến hồi đau đớn.
“A...”
Thời Tiểu Niệm đau đến cắn răng, tay dùng sức nắm lấy chăn.
Đau quá.
Đau đớn để cô nhất thời rõ ràng, cô chợt nhớ tới, cô sinh được một đôi song sinh, cô đến bộ dạng Bảo Bảo còn chưa nhìn thấy, hình như cô còn gặp Mộ Thiên Sơ.
Trong lúc đau đớn sinh Bảo Bảo, trí nhớ của cô rõ ràng, nhưng có thể ấn tượng về Mộ Thiên Sơ khiến cô có chút mơ hồ.
Lúc đó, cô đau đến đã không còn phân rõ cái nào là thật, cái nào ảo giác.
Cô giống như là cùng Mộ Thiên Sơ nói rất nhiều điều, lại giống như không, cô không nhớ rõ lắm.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, có chút cố sức nhớ lại.
Mặc kệ, tìm được Bảo Bảo rồi nói.
Thời Tiểu Niệm vén chăn xuống giường, thân thể khẽ động lại truyền tới cơn đau đớn, sắc mặt cô tái nhợt, quả thực là cố chịu đựng xuống giường.
Hai chân giẫm mạnh lên đất, cô cảm giác mình đau đến chân cũng nhũn ra rồi.
Thời Tiểu Niệm đẩy cửa ra đi ra ngoài, đi được đoạn đường, cô đi tới một phòng khách, bị cảnh tượng to lớn trước mắt làm cho kinh hãi.
Phòng khách trước mắt giống như một tòa cung điện nghệ thuật, mái vòm cực cao, không có bài trí quá nhiều, trên vách tường có hình trạm khắc tinh xảo, mỗi một bức hoạ khiến người say mê.
Là phong cách kiến trúc Rococo, trong nước rất khó nhìn thấy.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nhìn vào phòng khách trước mắt, chấn động rất lâu, kiến trúc này không thể dùng tráng lệ hình dung, mà chính là nghệ thuật, mỗi khắp ngõ ngách đều rất hoàn mỹ.
“Thời tiểu thư, cuối cùng cô cũng tỉnh.”
Một giọng nói truyền đến.
Thời Tiểu Niệm xoay người, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo khoác trắng đi về phía cô, khuôn mặt bình thường không có gì lạ, lộ ra nụ cười thân thiện, đầu lông mày có một vết sẹo.
Bác sĩ lông mày sẹo.
Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên nghĩ đến lúc mình sinh con thấy bác sĩ kia, cũng là có vết sẹo giống nhau như đúc, nhưng ánh mắt cùng người trước mắt không giống nhau, là hẹp dài dịu dàng, là ảo giác của cô sao?
Kỳ thật từ đầu đến cuối, bác sĩ lông mày sẹo chính là người trước mắt?
Mộ Thiên Sơ không có xuất hiện?
“Ông là bác sĩ kia, ông đã cứu tôi ra sao?” Thời Tiểu Niệm vừa tỉnh lại, trí nhớ có chút hỗn loạn, không phân rõ lắm chân thật giả dối.
“Đúng thế.” Bác sĩ lông mày sẹo gật đầu : “Lúc Thời tiểu thư sinh quá mệt, đã mê man ròng rã ba ngày.”
“Tôi mê man ba ngày?”
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ.
Thế mà đã qua ba ngày.
“Vâng, không bằng Thời tiểu thư vẫn nên về giường tiếp tục nghỉ ngơi đi, vừa mới sinh được ba ngày, vẫn là không nên xuống giường đi lại quá nhiều.” Bác sĩ lông mày sẹo nói, giọng nói mang theo một chút cung kính với cô.
“Tôi muốn thấy các bảo bảo, bọn chúng ở đâu? Chúng ta đang ở đâu, tôi cảm giác nơi này không giống như là kiến trúc Anh quốc và Trung quốc.” Thời Tiểu Niệm đứng ở đó nói.
“Nơi này là một tòa thành ở biên giới Italy.” Bác sĩ lông mày sẹo nói.
“Italy?”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, cô thế mà được đưa tới Italy.
Cô sống hơn hai mươi năm, một năm bị ép ra nước ngoài hai lần.
Italy.
Khó trách kiến trúc nơi này tràn đầy phong cách nghệ thuật, rất nhiều nghệ thuật gia đều sinh ra ở quốc gia này, trước kia cô còn từng nghĩ muốn tới du lịch một lần.
Không nghĩ tới lại được đến, thật giống như là nằm mơ.
“Đúng thế.” Bác sĩ lông mày sẹo gật đầu : “Khí hậu nơi này rất thích hợp để dưỡng bệnh, cũng rất thích hợp cho trẻ sơ sinh.”
“Thật sao?” Nói đến trẻ sơ sinh, sắc mặt Thời Tiểu Niệm dịu dàng, cô rũ mắt, chợt phát hiện trên người mình mặc áo ngủ rộng rãi nhăn nhúm, không khỏi nhíu mày.