Bác sĩ lông mày sẹo thấy thế biết cô đang suy nghĩ gì, khẽ cười: “Thời tiểu thư, quần áo là người hầu nữ thay, cô cũng không thể luôn mặc quần áo lúc sinh.”
“Cảm ơn.” Thời Tiểu Niệm cúi đầu với ông.
“Thời tiểu thư chắc đói bụng rồi, muốn ăn chút gì không?” Bác sĩ lông mày sẹo hỏi.
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tôi muốn đi gặp Bảo Bảo trước, bọn chúng ở đâu?”
Nghe vậy, trong mắt bác sĩ lông mày sẹo lướt qua một chút khác lạ, rất nhanh bị ông che giấu rất tốt, nghiêng người sang nói: “ Thời tiểu thư, không bằng tôi dẫn cô đi gặp cấp trên của tôi trước?”
“Cấp trên?”
Thời Tiểu Niệm sửng sốt.
“Đúng vậy, xin theo đi theo tôi.” Bác sĩ lông mày sẹo đi lên cầu thang.
Thời Tiểu Niệm đi theo, trong lúc bước lên cầu thang, thân thể của cô lại bắt đầu đau, cô cố nén đau đớn đi về phía trước.
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy trên vách tường có treo bức tranh phác họa, người vẽ bên trong là cô, mà cũng không phải cô.
Khuôn mặt cô gái bên trên mang theo đa sầu đa cảm không hợp tuổi tác, mới thanh xuân đã đau thương, kỹ năng vẽ tranh có chút non nớt, nhưng lại không thể phủ nhận tác phẩm đẹp.
Bác sĩ lông mày sẹo thấy cô không đi, chuyển mắt nhìn qua, phát hiện tầm mắt của cô rơi vào bức vẽ, liền giải thích: “Đây bức tranh em trai cô vẽ.”
Tranh tự vẽ.
Cô cũng đoán được.
“Nơi này là nhà của em trai cô.” Bác sĩ lông mày sẹo còn nói thêm.
“Em trai tôi là cấp trên của ông?” Thời Tiểu Niệm cho rằng đó là đương nhiên, đây là nhà em trai sinh đôi cô, lại có bức nó tự vẽ, khẳng định là em trai đã cứu cô.
“Lên đây đi.”
Bác sĩ lông mày sẹo không nói gì, chỉ mời cô lên.
Thời Tiểu Niệm kiên trì đi lên vài bước, lúc đi được đến phía trên, đối diện cô lại thấy treo bức vẽ, bức này là đại tác phẩm.
Là một trong ba anh hùng trong thời phục hưng nước Italy, do Raphael vẽ.
Cô dừng bước chân trước tranh một chút, một là hai chân cô đau đến nỗi có chút nhũn ra, cần nghỉ ngơi một chút; hai là cô bị trước bức trang trước mắt hấp dẫn.
Sắc mặt cô hơi tái, không tốt lắm.
Bác sĩ lông mày sẹo biết hiện tại cô đi đường có chút cố sức, cũng không thúc giục cô, chỉ nói: “ Thời tiểu thư thật sự vô cùng thích vẽ.”
“Bức hàng nhái này cũng là tác phẩm xuất sắc.”
Thời Tiểu Niệm nói ra, cô cũng rất ít nhìn thấy hàng nhái có thể vẽ được tinh túy như thế.
“Hàng nhái sao?” Bác sĩ lông mày sẹo cười nhẹ một tiếng: “ Tịch gia không có khả năng xuất hiện hàng nhái.”
“Không phải tấm này đã được cất giữ trong bảo tàng sao?” Cô có xem qua tin tức.
Bac sĩ lông mày sẹo đứng ở đó, hai tay chắp sau lưng, cười một tiếng : “Hàng nhái rốt cuộc bên nào, cũng không thể nhất định được.”
“...”
Ý ông rõ ràng là chỉ tranh vẽ ở trong bảo tàng mới là hàng nhái, bút tích thực ở chỗ này.
Thời Tiểu Niệm đứng đó, nghe lời này của ông, bỗng nhiên ý thức được một việc: “Tịch gia... Không phải rất có tiền sao?”
Đứa em trai này của cô lại có thể cất giữ được bức vẽ của Raphael.
Bác sĩ lông mày sẹo thầy khẽ cười thần bí một tiếng, sau đó đi về phía trước, Thời Tiểu Niệm đành phải chịu đựng thân thể đau đớn, đi theo ông.
Bác sĩ đưa cô đến trước cửa phòng đóng chặt, sau đó cúi đầu với cô, nói: “Cấp trên của tôi ở trong, Thời tiểu thư, mời cô đi vào.”
Nói xong, bác sĩ lông mày sẹo quay người rời đi.
“Ê, này...”
Thời Tiểu Niệm muốn gọi ông, nhưng người đã bước nhanh rời đi mất, chỉ còn mình cô đứng rước cửa mà lo lắng.
Em trai.
Một người cô chưa bao giờ thấy, lại là em trai có sở thích vẽ giống cô, loại cảm giác này cũng rất kỳ diệu.
Không biết vì sao, cô có chút khẩn trương.
Cô cắn môi, sau đó vươn tay cẩn thận đẩy cửa ra chút.
Đây là gian phòng làm việc rất lớn, từ xa nhìn vào, cô lại trông thấy danh tác thứ hai.
Cách vẽ rất hợp phong cách thư phòng, hơi thở nghệ thuật khí tản ra ngõ ngách, để cho người ta cảm thấy tinh thần thanh thản.
Cô đi vào, có nhiều cuốn sách đặt không quy tắc trên bàn, có máy tính đặt ở phía trên, ánh đèn vẫn sáng, một cái ghế xám đưa lưng về cô.
Thành ghế rất cao.
Cô chỉ thấy được một cái gáy, tóc ngắn màu đen.
Hiển nhiên một người đàn ông ngồi đó.
Thời Tiểu Niệm đứng đó, bờ môi mím chặt, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.
Thời gian giống như dừng lại.
Bên trong thư phòng chỉ còn lại có màn cửa nhẹ nhàng khẽ bay trong gió.
Thời Tiểu Niệm nhìn thành ghế màu xám này, nhìn người đó không có ý quay lại, cô hít thở sâu một hơi, lên tiếng nói: “Tôi đã tới.”
Nghe được tiếng nói của cô, cuối cùng thành ghế có chút động tĩnh, chậm rãi quay lại.
Thời Tiểu Niệm không biết mình sẽ khuôn mặt như thế nào, hàm răng cọ xát bờ môi, hô hấp có chút ổn định : “Tôi vừa thấy tranh của cậu vẽ, đó là khi cậu mười mấy tuổi...”
Cô còn chưa nói hết, chiếc ghế ở trước bàn sách quay lại.
Thời Tiểu Niệm không nhìn thấy gương mặt trong tưởng tượng, mà nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Anh ngồi nghiêm chỉnh trên ghế màu xám, mười ngón tay thon dài đặt trước người, trên mu bàn tay còn có một số vết thương.
Bên dưới tóc ngắn là một gương mặt anh tuấn, lông mày đen, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, đôi môt nhợt nhạt tạo nên đường cong, mang theo dịu dàng.
Đó là một gương mặt nam tính dịu dàng, mang hơi thở ôn hòa giống như nhiệt độ vừa phải, không lạnh, cũng không nóng.
Nụ cười kia, như gió xuân.
Mộ Thiên Sơ.
Mộ Thiên Sơ sống sờ sờ.
“Đã lâu không gặp, Tiểu Niệm.”
Mộ Thiên Sơ ngồi ở chỗ đó, ngắm nhìn cô cười một tiếng, hơi thở trên thân so với lúc trước ổn trọng hơn chút.
“...”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác đứng đó, không dám tin nhìn qua anh.