Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 657: Chương 657: Chương 348: Em trai của cô đã chết 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Thì ra không phải ảo giác của cô.

Thì ra, ngày cô sinh con là Mộ Thiên Sơ ở bên cạnh cô.

Anh còn sống, anh còn sống tốt.

Mộ Thiên Sơ mỉm cười, Thời Tiểu Niệm nhìn anh, đến mắt cũng không dám chớp, sợ chớp một chút, anh liền biến mất, anh sẽ không tồn tại nữa.

Nước mắt, trượt xuống.

Thấy thế, Mộ Thiên Sơ thu lại nụ cười, anh đứng lên đi về phía Thời Tiểu Niệm, vươn tay, đầu ngón tay lướt qua nước mắt trong suốt ở trên mặt cô : “Tại sao khóc?”

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn anh, nước mắt làm mờ tầm mắt của cô, cô giơ tay lên, ngón tay có chút run rẩy, đầu ngón tay cô đụng vào cằm anh.

Chỉ một giây, cô liền thu ngón tay rút về.

Vẫn có nhiệt độ.

“Em biết anh sẽ không chết, em biết anh sẽ không chết...” Thời Tiểu Niệm thì thào nói, giọng nói vô cùng run rẩy, nước mắt không ngừng rơi.

Đã lâu như vậy.

Cô biết, anh sẽ không chết, anh nhất định bình an.

“Đúng vậy, anh không chết, anh còn sống.” Mộ Thiên Sơ giang hai cánh tay về phía cô, kéo cô vào trong ngực, ôm lấy thân thể có vẻ đẫy đà của cô.

Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, cô vươn tay ôm lưng anh: “ Anh còn sống, quá tốt rồi.”

Giọng cô vô cùng nghẹn ngào.

Ôm một lúc, Thời Tiểu Niệm vốn mang tâm tình kích động khẽ chuyển biến tốt, cô đẩy cánh tay anh ra, lau nước mắt, lúc này mới hỏi : “Thiên Sơ, tại sao anh không việc gì đã lâu như vậy mà còn không có liên lạc với em?”

“Trước khi anh đi đã có liên lạc với em một lần, không phải em cũng không có tới sao?”

Mộ Thiên Sơ cười đắng chát tiếng, rũ mắt nhìn cô.

Nhắc tới lời hẹn đó, trên mặt Thời Tiểu Niệm lộ ra áy náy, đôi mắt ướt át : “Thật xin lỗi, Mộ Thiên Sơ, anh vẫn trách em, cho nên vẫn không liên lạc với em.”

Cô vẫn áy náy.

Lần cuối cùng mà anh hẹn cô, cô không có đi, ngay cả tạm biệt cũng không có, anh liền biến mất ở trong tầm mắt của cô.

“Trách em, bây giờ anh cần gì phải cứu em.”

Mộ Thiên Sơ nói, khẽ cười với cô một tiếng.

Anh không trách cô.

Anh luôn luôn dịu dàng.

“Em còn tưởng rằng mình nằm mơ, không nghĩ tới thật sự là anh.” Thời Tiểu Niệm đứng đó vui mừng nói ra, đưa tay lau nước mắt, sau đó nghi hoặc nói : “Không phải bác sĩ kia nói Tịch gia...”

“Ngồi xuống, anh từ từ kể cho em.”

Mộ Thiên Sơ đưa tay nắm bờ vai cô nói, đẩy ra ngoài.

Thời Tiểu Niệm bước đi còn có chút không thoải mái, Nghe vậy không khỏi nói: “Em vãn là từ từ nghe, em muốn đi gặp con trước, là hai bé trai sao? “

Mang thai lâu như vậy, cô đều không có hỏi qua giới tính đứa trẻ.

Những bác sĩ kia cũng không có nói cho cô.

“Tịch gia của em gien tốt, lại là một đôi long phượng.” Mộ Thiên Sơ vừa cười vừa nói, giống như cô.

“Long phượng sao?” Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Mộ Thiên Sơ: “Một nam một nữ sao?”

Thật tốt.

Lại là thai long phượng.

“Đúng vậy. Chẳng qua bây giờ bọn chúng đang ngủ, không bằng em hay nghe anh nói hết, được không?” Giọng Mộ Thiên Sơ lịch sự, đẩy cô đi ra ngoài.

Thời Tiểu Niệm suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Ừm.”

Thời Tiểu Niệm bị Mộ Thiên Sơ đưa vào một gian phòng nghỉ, cô ngồi trên ghế sofa, tư tay Mộ Thiên Sơ pha cho cô tách trà.

Cô ngồi đó, lẳng lặng ngắm Mộ Thiên Sơ.

Mộ Thiên Sơ đứng trước tủ của phòng ăn, bóng dáng thon dài, phòng ốc thiết kế hoàn mỹ, ánh nắng từ cửa chiếu vào, dịu dàng hắt lên người anh, khiến áo khoác trắng của anh có ánh sáng vàng, có chút mờ ảo.

Tự tay anh cho từng hạt cà phê, sau đó dùng tay mài ra, động tác vô cùng đẹp mắt.

“...”

Thời Tiểu Niệm nhìn anh từ xa, trên mặt xinh đẹp có vẻ mượt mà, từ đầu tới cuối duy trì nụ cười.

Anh không chết, đây là một chuyện tốt đẹp.

Thiếu niên đã từng đưa tay cho cô khi cô bị ngã vẫn đang còn sống.

“Anh đẹp mắt như vậy sao, nên mới nhìn anh chằm chằm.” Mộ Thiên Sơ xoay người liếc cô một chút, Trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười cực kỳ ôn hòa.

“Thiên Sơ, có thể gặp lại anh thật tốt.” Thời Tiểu Niệm dịu dàng cười một tiếng, đưa tay nâng tách nhấp một ngụm trà.

Trà pha thanh đạm, trên mặt trôi nổi một đóa hoa nhỏ.

Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ nhìn phía cô, trong mắt phủ một ánh sáng kỳ lạ: “Em thật sự nghĩ vậy sao?”

“Đương nhiên.”

“Anh cho là, lúc em ở cùng Cung Âu, sẽ không thèm nhớ đến anh.” Mộ Thiên Sơ nhỏ giọng nói ra, có chút đắng chát.

“Làm sao có thể, chúng ta là bạn bè mà?”

Thời Tiểu Niệm nói.

Nghe nói như thế, tay Mộ Thiên Sơ dừng việc mài hạt cà phê chút, trong mắt lướt qua ảm đạm.

Bạn bè.

Anh ngay lúc cô tuyệt vọng nhất cứu cô, địa vị vẫn là bạn bè, không vội, từ từ rồi sẽ đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.